Xavier nhìn bàn tay của Ren đang chìa ra trước mặt mình, lần đầu tiên hắn do dự. Nếu hắn lại chìm đắm trong thế giới ảo mộng thì Ren thật sự trong lòng hắn phải làm sao đây?
"Em xin lỗi, hùng chủ điện hạ." Xavier khàn giọng nói, ôm cái xác càng chặt hơn vào lòng. "Em không thể trốn tránh sự thực mãi, nếu em lại trở về thế giới trong mơ thì ai sẽ bảo vệ đế quốc? Ai sẽ báo thù cho ngài? Lễ đường nơi chúng ta thành hôn, phủ thượng tướng nơi chúng ta từng chung sống, nếu em không ở đây ai sẽ bảo vệ những kỷ niệm còn sót lại đó?"
Ánh mắt Xavier tối lại, hắn cắn răng nói: "Em không thuộc về nơi đó, em có trách nhiệm phải làm ở đây. Ngài trở về đi."
Xavier đẩy tay Ren ra khiến ngọn lửa tức giận bùng lên trong lòng Ren, hắn trầm giọng chất vấn:
"Vậy thì ta chỉ là ảo tưởng của em mà thôi, còn kẻ ở trong lòng em mới thực sự là hùng chủ của em, phải không Xavier? Những điều em hối hận, những việc chưa kịp làm, những món quà chưa kịp tặng, cả những lời chưa kịp nói tất cả đều là với hắn mà đâu phải là ta, có đúng không? Đối với em ta chỉ là cái bóng được tạo ra để an ủi em thôi?"
Xavier không biết phải trả lời thế nào, bởi vì sự thực chính là như vậy. Ren bỗng nhớ lại lời bông đùa của chính hắn khi mới gặp lại Xavier rằng hắn chỉ là thế thân của trùng đực trong giấc mơ của Xavier, trở thành thế thân của chính mình sao?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-song-lai-cua-trung-duc-ban-dia/1392209/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.