Cảnh vệ đứng gác bên ngoài tiến lên một bước chặn Ren lại, cung kính nói: "Thưa đại điện hạ, hiện tại bệ hạ không muốn ai bước vào thư phòng."
Ren mỉm cười đáp lại: "Không sao, ta chỉ quay lại lấy áo khoác đã để quên thôi."
Trước cửa thư phòng là một dãy tủ âm tường nhiều cánh để khách vào trong treo áo khoác. Cảnh vệ nghe vậy liền lui ra để Ren bước vào hành lang thật dài dẫn tới thư phòng. Ren bước đến cuối hành lang, mở cánh tủ cuối cùng ở sát cửa thư phòng, bên trong có hai chiếc áo khoác măng tô dài đang treo sát nhau.
Ren nhẹ nhàng nhét chiếc huy hiệu của thẩm phán tối cao vào túi trong của chiếc áo khoác dài màu xám, sau đó lấy chiếc măng tô màu đen của mình ra khoác lên người. Sau khi xong xuôi, Ren xỏ tay vào túi áo khoác rồi yên lặng bước ra khỏi hoàng cung.
Mà chỉ vài giây trước ở trong thư phòng, chỉ cách Ren chưa đầy một mét là Silver đang bị ép sát vào cánh cửa thư phòng. Hắn thở hổn hển, cố gắng nhẫn nhịn để không tràn ra bất kỳ tiếng rên rỉ nào, cả cơ thể bị những xúc tu tinh thần lực treo lên, sau đó trượt vào bên trong quần áo, khiến cho cả người hắn không ngừng run rẩy. Nước da trắng như sứ được phủ lên màu hồng như tôm luộc, trong đôi mắt màu xám bạc lạnh lùng thường ngày giờ lại đầy nước mắt.
Đế hùng ngồi trên xe lăn, thưởng thức một ly trà nóng rồi chống cằm nói: "Tuy rằng thư phòng cách âm rất tốt, nhưng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-song-lai-cua-trung-duc-ban-dia/468673/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.