Khi Lâu Nguyệt Đồng đang nói chuyện với A Nguyên, Trình Tử Xuyên liếc nàng một cái, mở cửa.
“ Biểu đệ? Tốt quá rồi, ngươi không sao! Động tĩnh vừa rồi quá lớn làm ta không thể bình tĩnh, còn định xông vào nếu các ngươi không ra…” Phó Diễn Chi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên sửng sốt, “ Biểu đệ, mắt của ngươi?”
Trình Tử Xuyên gật đầu: “ Đa tạ quan tâm, đã không còn gì đáng ngại.”
Phó Diễn Chi vui vẻ vô cùng, thấy Lâu Nguyệt Đồng nghiêm mặt đi ra, hắn lại sững sờ một lần nữa: “ Tiểu ma… Ngươi hình như lớn hơn một chút?” Nếu như trước kia nói nàng nhìn giống như mười hai mười ba tuổi, hiện tại nhìn lại lại thấy giống mười ba mười bốn tuổi, khác nhau không nhiều, vẫn là một tiểu loli, nhưng nhãn lực của người tu đạo có thể chú ý đến điểm khác biệt thật nhỏ này.
Lâu Nguyệt Đồng dừng bước, ánh mắt sắc bén như dao: “ Thật không?”
Phó Diễn Chi gật gật đầu.
Lâu Nguyệt Đồng xác nhận hắn nói thật, đôi mắt khẽ cong, khóe miệng nhếch lên, tâm tình vừa mới rồi còn khó chịu dần dần tốt lên, hời hợt xua đuổi Phó Diễn Chi: “ Công pháp đột phá mà thôi.”
Trình Tử Xuyên: “ Chúc mừng đạo hữu.”
Lâu Nguyệt Đồng có ý riêng: “ Cùng vui.”
Ánh mắt của hai người vừa chạm nhau liền lập tức tách ra như không muốn nhìn đối phương thêm một chút nào nữa, nhưng tựa hồ lại xuất hiện một sự ái muội không rõ.
Phó Diễn Chi đang không hiểu, liền nghe thấy Trình Tử Xuyên nói: “ Không cần ở lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-thuan-duong-nghiet-do/1559916/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.