Thanh sam bị gió thổi bay, tóc dài bên người tán loạn, dung nhan như tuyết càng làm nổi bật lên vẻ thanh nhã như tranh. Trong phút chốc, Trình Tử Xuyên mở mắt ra, giữa lông mày hiện lên một tầng sương lộng lẫy: “ Ngươi cũng nên nếm thử công kích của chính mình đi!”
Pháp lực huyền diệu xung quanh bắt đầu bành trướng, hất kiếm thế trở về, Trình Diệu thấy thời cơ không ổn, nâng kiếm lên trước ngực, đánh ra một kích nữa.
Hai lực lượng gặp nhau, ánh lửa ngập trời, công kích của cả hai đều bị phá. Lâu Nguyệt Đồng không thể không khép mắt, đột nhiên quanh người có cảm giác quay cuồng, bên tai phảng phất có người hét to: “ Không ổn!”
“ Chuyện gì đang xảy ra?”
“ Không!”
“ Cổ tiền bối, vì sao…”
Âm thanh hỗn loạn cuối cùng cũng rút lui, Lâu Nguyệt Đồng bỏ hai tay đang che mắt xuống, lông mày nhíu chặt lại, lúc này mới phát hiện ra mình đã xuất hiện ở một nơi khác… Đây là một đại điện cổ kính, cửa sổ lợp ngói xanh, bốn vách tường có những bức điêu khắc tinh tế, bậc thang làm bằng ngọc thạch, tiên khí lượn lờ.
Trước mặt nàng là một thanh niên tuấn tú, trong tay cầm một cái chiết phiến. Là Phó Diễn Chi, bộ dạng lúc này của hắn có chút lo âu.
Lâu Nguyệt Đồng trầm mặt, hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
Nàng muốn phát hỏa!
Phó Diễn Chi vội vàng khoát tay: “ Ta cần giải thích với ngươi một chút…”
Lâu Nguyệt Đồng phất tay áo, lạnh lùng nói: “ Ngươi được Cổ Phong truyền thừa, đồng thời cũng nhận được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-thuan-duong-nghiet-do/1559920/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.