Váy đen bay nhẹ trong gió, khắc họa lên những đường cong tuyệt đẹp. Lâu Nguyệt Đồng vung tay một cái đã đến bên giường, cửa nhẹ nhàng đóng lại, tấm bình phong đã rủ xuống chẳng biết từ lúc nào : “ Đêm hôm nay rất đẹp.”
Trình Tử Xuyên: “ Không tệ, rất thích hợp để giết người.”
“ ... Ai da, ngươi lại có thể nói thay lời ta...” Lâu Nguyệt Đồng một tay đặt ở đầu giường, chống cằm nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng lạnh lùng, “ Một đạo thể bẩm sinh tốt như người, tại sao lại bị Trình gia phá hủy trước thế này?”
“ Do ngươi đến quá muộn.”
Hắn lạnh nhạt nói một câu, Lâu Nguyệt Đồng nghe mà vỗ tay cười không ngừng, cười xong mới nói: “ Người này thật biết điều, nhưng chúng ta không còn là bằng hữu nữa sao? Tại sao ngươi lại nghĩ ta muốn giết ngươi?”
“ Đùa mà thôi.” Trình Tử Xuyên đứng dậy đi đến bên cạnh cái bàn, vươn tay cầm ấm trà rót xuống, chuẩn xác dừng lại khi nước trà chạm miệng chén rồi đưa cho Lâu Nguyệt Đồng, “ Đêm khuya rất lạnh, xin mời.”
“ Lạnh mà còn cho khách uống trà nguội?” Lâu Nguyệt Đồng đảo mắt, trong chén liền xuất hiện những tia nhiệt khí, nàng nhấp một ngụm, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, “ Không phải đạo đãi khách nha.”
Trình Tử Xuyên lại nói: “ Do ngươi đến không đúng lúc.”
“ Hừ.” Lâu Nguyệt Đồng bỏ trà xuống, hếch môi, “ Không vòng vo với ngươi, ta đến là muốn mượn của ngươi một vật.”
“ Đạo hữu mời nói.”
“ Ta muốn ...” Nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-thuan-duong-nghiet-do/1559964/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.