Nhìn An Tiểu Yêu lúcnày làm Long Quân An không thể nhịn cười, không biết anh mình tìm đượccô nhóc đáng yêu này ở đâu nhỉ. Bị mình dọa đôi ba câu mà đã dọn đồ chạy trốn vì sợ anh mình đuổi giết, Long Quân An mới phát hiện ra An TiểuYêu là người rất trẻ con. An Tiểu Yêu nhìn Long Quân An cười lớn thì tức giận lườm anh ta một cái. Bây giờ mình sắp xảy ra chuyện lớn đến nơirồi, đã không giúp mình thì chớ lại còn đứng đó cười nhạo mình, An TiểuYêu liền ném quần áo trên tay mình về phía Long Quân An. "Cười gì hả,cười đã chưa? Cậu đừng quên nếu tôi có chuyện gì thì sẽ là một xác haimạng nha. Thôi, nếu cứ ở đây thì tôi rất sợ, tốt nhất là quay về nhà, ít nhất ở đó không phải ngày ngày lo lắng."
An Tiểu Yêu nóiđến về nhà thì chợt nhớ ra cha mình sẽ bắt mình bỏ cái thai này đi thìtrong lòng hơi do dự. Giờ mình về không phải là chui đầu vào giọ sao?Không được, mình có chết cũng không về nhà, ném quần áo xuống giường, An Tiểu Yêu ngồi thụp xuống bắt đầu thở ngắn than dài. Long Quân An nhìnthấy vẻ mặt u sầu của An Tiểu Yêu thì im lặng không cười nữa, sao tựnhiên chị dâu nhỏ lại có bộ mặt phiền não thế kia. "Chuyện vừa rồi là em trêu chị thôi. Thật ra thì anh trai chỉ là đi làm thôi, không phải dotức quá mà bỏ đi đâu, chị yên tâm đi. Cười cái coi, nhìn chị cau màythật xấu nha."
Bộp ————
An Tiểu Yêu nghiến răng, lấy một cái gối đập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-tim-chong-cua-me-ho-do/222121/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.