14,
Tôi lắp bắp chỉ tay vào mình, giọng đầy bất định: “Tôi sao?”
Trần Nam chăm chú nhìn tôi, hàng lông mi cực kỳ đẹp, khiến cho người ta có cảm giác lưu luyến.
“Tại sao không thể là em?”
Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như thế, cùng với ngọn lửa bỗng bùng lên trong lòng tôi, giống như là lửa băng va chạm.
“Trần Thiên Thiên thông minh, xinh đẹp, chăm chỉ và tốt bụng, tại sao không thể khiến anh rung động thậm chí là mê muội được?”
Ánh mắt của anh rất thẳng thắn, giọng điệu bằng phẳng, thật ra lời nói tuy hơi sáo rỗng nhưng là chạm vào nơi thầm kín nhất của linh hồn tôi, khiến tôi không ngừng run rẩy.
Từ lúc học thạc sĩ tới nay, sự tự tin hơn 20 năm vững chắc của tôi gần như tan thành mây khói.
Tôi đã từng là con cưng của trời trong mắt mọi người, tôi còn nhớ Điền Điềm không chỉ ghen tị với tôi một lần: “Thiên Thiên cậu may mắn thật đó, được đề cử thẳng lên học thạc sĩ, còn tớ phải chiến đấu ác liệt với ba triệu người mới được trở thành bạn thạc sĩ của cậu.”
Nhưng mà, các anh chị tiền bối trong phòng thí nghiệm đều giỏi hơn tôi rất nhiều, áp lực học tập, người hướng dẫn lạnh lùng, mọi người xung quanh đều cố gắng, vô vàn khó khăn cứ thế ập đến.
Đã lâu lắm rồi tôi không được khen.
Cũng lâu lắm rồi chưa được khẳng định chính mình.
Dường như tôi bị bao quanh bởi cái lồng đầy áp lực và lo âu có tên là “nghiên cứu sinh” suốt ngày này qua ngày khác, dần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-tinh-yeu-cua-nu-thac-si/2484903/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.