"Hợp tác" theo như lời Khôn nói kỳ thật là phương pháp có thể giảm bớt số lần hai người đi chủ thành.
Lấy phương thức lý giải của người hiện đại, chính là Đinh Tiếu ở thôn Thiên Hà chế tác nước chấm, sau đó giao cho Bạch trưởng lão chọn người đi chợ bán. Đương nhiên bọn họ không phụ trách đưa hàng, cuối cùng ai lấy hàng bọn họ không quan tâm. Mà chà bông là lúc Đinh Tiếu có tâm tình muốn đi dạo một vòng mới đi bán ngoạn ý này. Còn lãi lời bán nước chấm thực dễ dàng phân chia cũng không cần quá cầu kỳ, mặc kệ là bối hay là thịt đều có thể lấy đổi, dù sao nguyên liệu cũng không cần tiền, nhiều ít đều là kiếm.
Đương nhiên để người trong thôn chuẩn bị đi tới chợ bán cũng được, chỉ là như vậy thì giao dịch liền không còn là với Bạch trưởng lão nữa, trong lòng Khôn vẫn có tính toán.
Lay lay bàn tính nhỏ trong lòng mình, Đinh Tiếu càng nghĩ càng vui vẻ. Đặc biệt là "Long cốt yêu" khiến cho cậu hưng phấn, bởi vậy gặp lại Bạch trưởng lão, không, phải nói là khi nghĩ tới Bạch trưởng lão, cậu đều cảm thấy đó chính là hình tượng đại thúc hòa ái dễ gần (--đủ rồi!).
"Khôn, anh cảm thấy Bạch trưởng lão có thể chấp nhận như vậy sao?"
Khôn gật đầu: "Nhất định sẽ, đối với một mình giống đực mà nói, lộ trình không nguy hiểm cũng không mất sức."
Đinh Tiếu hơi buồn bực một chút. Xem ra quả nhiên nếu là giống đực một mình hành động, liền sẽ an toàn tiện lợi mau lẹ càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-xuyen-viet-suu-tam-my-thuc/2213138/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.