Thuốc hạ sốt của Đinh Tiếu cũng không có tác dụng, thương thế của Giới tuy không nhẹ, nhưng cũng thương tổn tới nội tạng, hơn nữa thuốc bột tiêu độc của hiến tế đích xác hữu hiệu mười phần, cho nên tuy sau cũng sốt cao, nhưng uống thuốc vào lại giảm. Các loại bệnh trạng cảm nhiễm khác cũng không xuất hiện. Chỉ là nửa tháng sau mới có thể khôi phục hình người, điều này khiến cho Điềm bạn lữ của hắn lo lắng hồi lâu.
Trong thôn vì Tĩnh Hổ rời đi mà tinh thần sa sút một đoạn thời gian, ngay cả các tiểu ấu tể cũng không cười đùa vui chơi bên cạnh thiết bị vận động nữa, một vài tiểu ấu tể giống đực bắt đầu đem rèn luyện thể lực trở thành đề tài chính. Một đám đều giống như dùng hết sức lực, khiến người nhìn qua liền thấy vẻ hướng tới sức mạnh. Nhưng thật ra người lớn thì tâm tình tốt không ít.
Vì bị thương cần phải tẩm bộ cho tốt, hiến tế và Đinh Tiếu cùng nhau nghiên cứu, lợi dụng vài loại dược liệu bổ máu tập trung làm canh, cũng lấy danh nghĩa của hiến tế đi dạy Điềm bạn lữ của Giới. Đương nhiên thảo dược đều là hiến tế hữu nghị cung cấp, làm cho Giới và Điểm vừa cảm động vừa cảm kích.
Tĩnh Hổ chết khiến cho Đinh Tiếu xúc động rất lớn, khi thương thế của Giới hoàn toàn khôi phục vững vàng, cậu cùng Khôn và ba với cha thương lượng một chút, cuối cùng quyết định kiên định quyết tâm đem đồ vật của mình đều giao cho hiến tế. Trong đó bao gồm cả quyển. Vốn dĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-xuyen-viet-suu-tam-my-thuc/2213147/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.