Một năm sau, tại khu nhà mới của bệnh viện. Phí Lâm nằm dài trên sofa trong văn phòng Thẩm Biệt, mặt úp lên cuốn sách “Ba Cơ Bản, Ba Nghiêm Khắc”. Giọng nói đầy oán khí vọng ra từ dưới cuốn sách: “Thẩm Biệt, anh nói xem chuyện ngớ ngẩn nhất trong nền giáo dục y khoa hiện nay là gì?” Thẩm Biệt ngừng tay viết, ánh mắt lướt từ đôi chân dài bắt chéo lên trên, dừng lại ở chiếc cằm trắng nõn lộ ra. “Anh cũng là giảng viên trường y.” Câu nói của Thẩm Biệt có ẩn ý, không biết Phí Lâm có hiểu không, đại loại là đừng để hắn vạ lây. “Chuyện ngớ ngẩn nhất chính là sinh viên Y học cổ truyền phải học một nửa chương trình Y học hiện đại, còn bác sĩ lâm sàng thì lại phải học đông y, học làm cái gì chứ, cũng đâu có quyền kê đơn thuốc đông y.” Phí Lâm bật dậy, ném cuốn sách xuống đất “keng” một tiếng: “Thi cử, thi cử, làm chủ nhiệm khoa rồi mà vẫn còn phải thi, thi cái đ gì chứ!” “Cốc cốc.” Thực tập sinh vừa gõ cửa hai tiếng đã bị tiếng quát làm cho giật mình. Cô nàng đứng ở cửa, tiến thoái lưỡng nan: “Ờ…” Thẩm Biệt hỏi: “Có việc gì?” “Ra, ra khoa, tìm, tìm chủ nhiệm khoa ký tên ạ.” Thực tập sinh tóc đuôi ngựa run rẩy nói. Phí Lâm vươn tay: “Đưa đây! Tôi có ăn thịt cô đâu!” Thực tập sinh: “…” Phí Lâm ký tên mình, ngẩng đầu nhìn thấy bảng tên của thực tập sinh ghi “Y học cổ truyền”. Phí Lâm hỏi: “Cô học ở Đại học Y Dược Giang Châu à?” Thực tập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-yeu-tham-cua-bac-si-tham/1892721/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.