Tôi nghĩ mỗi người thường giữ cho mình một vài thói quen khó từ bỏ. Ví như lão Trần lúc nào cũng khư khư giữ lấy tinh cầu tiên tri kế bên, ngay cả lúc ngủ cũng để nó nằm cạnh phát sáng, chỉ sợ bỏ lỡ chuyện quan trọng thấy được trong tương lai. Sói Tuyết thì thích dùng chiếc đuôi xù phe phẩy vào lòng bàn chân tôi để đánh thức mỗi sớm, có vẻ bản tính hiếu động không cho phép nó nhìn người khác được thảnh thơi. Còn lão Trịnh đều đặn xuống hầm đếm bình rượu hằng đêm, giống như nhà giàu giữ của, chỉ sợ bất cẩn để tài sản thất lạc lúc nào không biết.
Thói quen của lão mới hình thành cách đây không lâu, kể từ khi tôi và Nhật Vũ lén lút uống trộm mấy cốc rượu quế hương đắt tiền rồi bị lão tinh ý phát giác ra. Sau đó là tầng tầng lớp lớp kết giới được tạo lập. Nhưng vẫn chưa đủ để lão an tâm, hôm nào không đi kiểm kê tài sản là trằn trọc chẳng thể ngủ ngon. Tôi biết lão chủ yếu phòng ngừa Nhật Vũ vì lão thừa hiểu tôi không đủ năng lực hóa giải kết giới dựng lên. Ngay trong nhà mình còn phải phòng hơn phòng trộm, tôi cũng hơi hơi thông cảm với lão.
Vốn tưởng rằng thói quen này kì quặc không ai sánh bằng, đến nay còn phát hiện có kẻ còn quái đản hơn, kẻ giữ thói quen bị ám sát.
Đêm ấy, bầu trời không một ánh sao. Tòa nhà sừng sững bao bọc trong lớp kết giới dày đặc hoàn toàn trống trải. Lão Trịnh đi vắng suốt mấy ngày nay. Gần đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-le/1374884/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.