Tôi thấy mình lâng lâng như cánh chim đang chao liệng giữa không trung. Tựa hồ vừa trải qua một giấc ngủ dài, rất dài, và cái đói gọi tôi tỉnh dậy. Đôi mắt từ từ mở ra. Đầu vẫn còn ngây ngất như người vừa thức giấc từ cơn say. Tôi chậm chạp chuyển ánh nhìn từ trái qua phải, ngay sau đấy, cảm giác chập chờn bị đánh tan bởi nhận thức về khung cảnh hiện diện trước mặt.
Thứ đang bao bọc tôi bên trong là một quả cầu khổng lồ. Cánh hoa đỏ rực phủ lên lớp kết giới trông như những cánh bướm mỹ lệ đậu sát bên nhau. Tôi ngồi trên tấm thảm lông dày. Khoảng không gian tù túng chẳng có mấy đồ vật, đa phần toàn là đồ trang trí. Từng phiến lá dát vàng rủ xuống, đung đưa lấp lánh theo chuyển động của chiếc kiệu hình cầu. Bên trên là chuỗi ngọc đan vào nhau tạo thành mạng lưới nhỏ xa hoa. Tôi vươn tay sờ thử thứ đội trên đầu mình, nhận ra đó là vòng hoa kết từ hoa thật. Căn cứ vào mùi hương ngửi được, tôi đoán đây là hoa Tinh tú cầu.
Nối liền với vòng hoa là tấm vải voan mỏng trùm qua đầu. Nó phủ qua vai, chất liệu hết sức đặc biệt, bề ngoài mỏng manh nhưng thực chất kín đáo hơn bất cứ thứ gì và ngăn cản được phép Nhìn xuyên. Bộ váy trên người tôi cùng màu với tấm voan che mặt. Nó được may rất tinh tế, từ cổ đến eo đính hàng trăm viên đá nhỏ xíu theo hình hoa văn uốn lượn. Bên dưới là hai lớp váy xòe rộng chồng lên nhau, màu trắng pha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-le/1374910/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.