Thiên di nhảy lóc chóc bên bệ cửa sổ bằng dáng vẻ của một đứa trẻ hồn nhiên. Bộ lông vàng óng của nó nom như chú gà con mới nở, dưới ánh nắng chói lọi ban trưa càng thêm rực rỡ. Sói Tuyết uể oải nằm ở góc phòng quan sát nó hồi lâu. Cái đuôi xù phất qua phất lại và ánh mắt đầy suy tính, thế nhưng không có hành vi nào khác. Bộ dạng hiền lành lúc này trông thật giả tạo.
Tôi mất cả tiếng đồng hồ để viết xong một bức thư ngắn ngủn chưa đầy một trang, buộc cẩn thận vào chân Thiên di thả nó bay đi. Mắt dõi theo cánh chim nhỏ bé mất hút vào trời không, trong đầu vẫn chưa hết đắn đo. Cái chết đột ngột của Nhật Khánh mang theo bí ẩn chôn sâu vào lòng đất. Đậy nắp quan tài lạnh giá, ngăn cách hai thế giới âm dương. Người chết đã chẳng thể mở miệng. Chỉ còn lũ kền kền lần theo mùi tử thi tìm đến đống thịt bầy nhầy thối rữa trên chiến trường, hờ hững trao nhau những con mắt ráo hoảnh.
Sẩm tối đã nhận được thư hồi đáp. Tốc độ quả thực rất nhanh. Tin tức Nhật Khánh tử trận nhất định sẽ là cú sốc lớn đối với Nhật Huy. Tôi biết hắn cực kỳ quý trọng anh trai mình. Bọn họ cũng là người hiểu nhau rõ nhất, sở hữu thứ gọi là tâm linh tương thông như sự trói buộc của định mệnh từ lúc mới sinh. Hai cái bóng song hành trải qua năm tháng phản chiếu đối phương. Tới khi một bên bỗng nhiên biến mất, bên còn lại chỉ có thể ôm nửa trái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-le/473658/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.