Càng ngày tôi càng vận dụng thuật Xuyên thấu thuần thục hơn, đọc suy nghĩ của người khác cũng dễ dàng hơn, tuy nhiên, vẫn chưa đạt được cấp bậc cao nhất của thuật pháp là xem ký ức lưu trong vật thể. Mỗi lần thất bại là một lần thất vọng. Tôi dần trở nên thiếu kiên nhẫn và hoài nghi năng lực của chính mình. Cho dù tôi thường xuyên mang Tinh cầu của lão Trần ra luyện tập, cho dù tôi nóng lòng muốn biết mảnh ký ức ẩn giấu trong đấy, cuối cùng vẫn chẳng làm gì được. Làn khói lượn lờ bên trong như đang cười nhạo tôi, cười nhạo những nỗ lực tôi bỏ ra chẳng khác nào tín hiệu phát đi không hồi đáp. Cứ dò dẫm trong cái vòng tròn luẩn quẩn ấy, mãi cho tới một lần tôi bắt được chút mảnh vụn bất ngờ lóe lên như sao băng vụt sáng giữa bầu trời.
Đó là khi đang thi triển phép thuật, tôi đột nhiên trông thấy một phần rất nhỏ hồi ức được lưu giữ trong Tinh cầu đầu tiên mà tôi đã có cơ sở để khẳng định rằng nó thuộc về Huyền Điệp, dù sao nàng ta cũng là nhà tiên tri. Thế nhưng chủ nhân của hồi ức thiên về Hải Phong hơn.
Giữa khoảnh khắc ngắn ngủi, tâm trí tôi hiện ra hai hình ảnh chớp nhoáng. Đầu tiên là người tóc vàng mắt xanh với ấn kí hình tam giác giữa trán tương tự dáng vẻ biến đổi của tên thủ lĩnh Hội Thiết Sát. Hình ảnh thứ hai có vẻ là bản thân Hải Phong. Luồng sáng bắn ra từ ngón tay hắn hóa thành ngọn lửa thiêu đốt cuốn sách cổ với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-le/473700/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.