An Tiểu Cẩm rất bảo vệ chủ nhân của mình, nàng ta chạy tới kéo An Nguyễn Nguyễn ra, sau đó che chắn An Nguyễn Nguyễn ở phía sau, nơm nớp lo sợ nói: “Không ai có thể tổn thương tiểu thư nhà ta, cho dù ngươi là hoàng đế cũng không được.”
Ôn Hạc Hiên không đề phòng xảy ra chuyện như vậy, sau khi bị An Tiểu Cẩm kéo ra hắn quay đầu liếc nhìn Xa Lương Cát.
Ánh mắt kia khiến hai chân của Xa Lương Cát mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống bên đường, hắn ta không khỏi trừng mắt liếc nhìn An Tiểu Cẩm, nghĩ thầm tiểu nha đầu này đầu óc có vấn đề hay sao ấy?
An Nguyễn Nguyễn sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì nở nụ cười không phúc hậu. Ban đầu nàng còn hơi sợ A Hiên tức giận, sau trò cười này nàng đã bình tĩnh trở lại, thấy Ôn Hạc Hiên vẫn mang biểu cảm mưa gió sắp tới trên khuôn mặt nghiêm nghị, nàng trốn phía sau An Tiểu Cẩm hết sức bạo dạn làm mặt quỷ với hắn.
Ôn Hạc Hiên dở khóc dở cười, cơn giận tích góp từng tí một bắt đầu từ khi biết nàng đi tìm mình đã bị khuôn mặt quỷ của nàng hù chạy mất.
Hắn vòng qua An Tiểu Cẩm nắm lấy tay An Nguyễn Nguyễn, bế nàng lên ngựa của mình, chạy nhanh về quân doanh, lại ở trước mặt chúng tướng sĩ bế nàng đi thẳng vào trướng vua.
An Nguyễn Nguyễn nhìn sắc mặt hắn, bất chấp thẹn thùng: “Ngươi rất tức giận?”
Ôn Hạc Hiên cảm thấy phải dọa nàng một chút để nàng ghi nhớ, thế là hắn ra vẻ hung dữ với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-mot-ten-ngoc-la-hoang-de/1301609/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.