Lúc An Nguyễn Nguyễn thức dậy ánh mặt trời sáng chói. Nàng giơ tay che mắt, chờ khi từ từ thích ứng với độ sáng mới dời cánh tay rồi chậm rãi ngồi dậy.
Nàng thấy rõ mình không phải ở khách điếm mới nhớ ra hôm qua mình bị A Hiên đưa tới quân doanh, mà hiện tại nàng đang nằm trên giường của A Hiên.
Trong trướng chỉ có nàng, mà bên ngoài hết sức im lặng, chỉ có âm thanh như có như không từ một nơi rất xa truyền đến, dường như thính giác xuất hiện ảo giác.
Nàng mặc y phục đi ra ngoài trướng, nắng gắt tháng bảy sáng đến lóa mắt, An Nguyễn Nguyễn theo bản năng nhắm mắt, sau khi mở ra thì nhìn thấy doanh trướng trước đó chi chít đã giảm đi rất nhiều, ngay cả tướng sĩ cũng không thấy mấy người.
Âm thanh của Xa Lương Cát ở bên cạnh nói: “An tiểu thư tỉnh rồi, muốn dùng bữa sáng bây giờ không?”
An Nguyễn Nguyễn gật đầu, trong lòng đã có suy đoán: “A Hiên đâu?”
“Bệ hạ dẫn người đi tấn công Lương Thành của nước Tấn.” Trong giọng nói Xa Lương Cát mang theo chút ưu tư, hiển nhiên là muốn đi cùng hộ tống bệ hạ.
Trong lòng An Nguyễn Nguyễn nhiều ít có chút áy náy, nghĩ rằng A Hiên phái hắn ta đến bảo vệ mình quả thật có phần không biết trọng người tài. Nàng đứng một lát, lại hỏi: “Tiểu Cẩm đâu?”
Xa Lương Cát đáp: “Tiểu Cẩm cô nương đến bên hồ giặt y phục, Diệp cô nương đi cùng nàng ấy.”
An Nguyễn Nguyễn à một tiếng, sau đó lại trở về trong trướng.
Hôm nay nàng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-mot-ten-ngoc-la-hoang-de/1301613/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.