Edit: Trần
Đại điện đen kịt, trong điện yên tĩnh đến dọa người.
Đôi lãnh mâu do dự nhìn ánh đèn trong điện, chỉ thấy chiếc đèn đồng trong bóng tối bắn ra những ánh sáng mờ tối, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đó là sắc đồng, lạnh lẽo tối tăm.
Mày kiếm nhíu chặt, Hiên Viên Hận Thiên thở dài một hơi.
Hắn thất bại, nhưng vẫn không chết!
Một lần thất bại cũng muốn nói lên hắn lại phải đi một con đường khác, dài hơn, gập ghềnh hơn để thực hiện chấp niệm cả mình, chém giết và máu tanh ắt không thể thiếu, nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều đến chuyện này.
Ngàn năm qua, trên lưng hắn vẫn luôn là chém giết và máu me, chỉ là hắn thích dùng cách đơn giản mà trực tiếp nhất để đạt đến mục đích!
Thân hình cao lớn dần thả lỏng, hắn chậm rãi đi xuống khỏi giường đá.
Vết thương trên người vẫn chưa khỏi, hắn nhớ hàng ngàn hàng vạn sợi tơ của hệ mệnh tác cắt sâu vào da thịt đau đớn đến nỗi hắn cảm giác như bị nghiền thành bụi phấn.
Nhưng khi ma khí của hắn kháng cự lại hệ mệnh tác, chấp niệm khiến hắn muốn lao thẳng ra kia – -
Không phải tấn công Thiên giới, mà là cứu Đăng Nô!
Hắn cứu nàng, lại hủy đi đại kế công thiên cả ngàn năm qua.
Trong khoảnh khắc từ giữa không trung ngã xuống, máu của hắn trở nên lạnh lẽo, bị phẫn nộ và oán giận khiến tứ chi trở nên lạnh lẽo, lạnh đến cả từng khớp xương, ngay cả một tia thanh minh cuối cùng cũng đánh mất!
Cho nên, hắn bại không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ngo-ma-vuong-nham-ca-doi/1453869/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.