Edit: Trần.
Hai tay ôm nữ nhân đang ngủ đến chảy cả nước miếng kia, Hiên Viên Hận Thiên tung người ngồi nên giường đá.
Đây là lần đầu tiên từ khi chuyển kiếp đến giờ hắn ôm một nữ nhân nằm trên giường đá – - hắn chưa bao giờ dùng chỗ này để giải quyết nhu cầu! Bởi vì đây là chỗ để hắn tự hỏi, để luyện công, để nhớ lại đại điện kiếp trước của hắn, là không gian tuyệt mật của chỉ một mình hắn. Mà nữ nhân này – -
Nhắm mắt lại, mày kiếm giãn ra, Hiên Viên Hận Thiên ôm lấy thân thể ấm áp kia chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Trái tim cảm thấy thật bình yên, an bình đến gần như là thỏa mãn. Từ nay về sau, nàng sẽ giống như đại điện này, tựa như bàn đá, giường đá trong điện, sẽ luôn tồn tại, mãi mãi không thay đổi!
***********************
Trời càng ngày càng vào cuối thu, khí trời càng ngày càng lạnh.
Ngồi ở hành lang đá bên sườn đại điện, Đường Đường đưa tay gãi nhẹ dưới hàm Phỉ, gãi gãi cái bụng ngửa lên trời của nó, khiến nó tứ chi xụi lơ, cái miệng dài dài như đang cười, ngay cả đầu lưỡi cũng vươn ra, trông buồn cười muốn chết.
“Hì hì, Phỉ Nhi, sao ngươi có thể đáng yêu thế chứ!” Ôm lấy Phỉ Nhi, Đường Đường cười híp cả mắt lại, đôi môi mềm hôn lên cái trán trắng muốt của nó.
Bờ môi đỏ mọng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, Vô Ưu kinh hỉ trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy trái tim như nhảy ầm ầm trong lồng ngực,nhảy đến nỗi hai mắt sắp biến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ngo-ma-vuong-nham-ca-doi/1453910/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.