Edit: Trần
“Đại thúc, đừng dùng kiếm khí để dập lửa nữa, nếu không, miệng vết thương lại nứt ra!” Híp híp mắt thì thầm nói, Đường Đường hạnh phúc nuốt nuốt miếng.
Ôm đại thúc thật ấm, lồng ngực của đại thúc thật cường tráng, vòng eo đại thúc thật vừa tay nha!
Hai mươi bốn năm rồi! Giấc mộng suốt hai mươi bốn năm của Tôn Đường Đường nàng chính là có thể ôm nhau thật sít sao, tuy rằng cảnh tượng không lãng mạng như mong muốn (nàng chủ động),cảnh tượng rất oanh liệt, thậm chí thiếu chút nữa thành thê thảm (không dám đảm bảo rằng đại thúc sẽ không lại coi nàng như củi mà chém một lần nữa),nhưng Đường Đường không hối hận, một chuyến này, very đánh giá! (very của tác giả nhé :v)
Lãnh mâu khẽ buông xuống, Hiên Viên Hận Thiên yên lặng nhìn chiếc đầu dụi dụi trong ngực mình. Mái tóc đen dài suôn mềm, đuôi tóc có vết cháy xém, chắc là lúc nàng xông vào đám lửa nên bị thế, mái tóc dài trượt quấn trên làn da mình, lại như từ đó mà chen ngang vào đáy lòng mình.
Hắn vốn có thể dùng ma khí hộ thân đánh văng nàng ra, nhưng chẳng biết tại sao hắn lại do dự, mà sự do dự trong nháy mắt này, hắn đã để ột nhân loại không có chút tu vi nào xâm nhập vào ý chí, đáy lòng mình, dễ dàng đến mức hoang đường!
Bàn tay to lớn nâng lên, Hiên Viên Hận Thiên muốn kéo cái “kẹo cao su” dính trước ngực mình ra, lại chẳng hiểu sao khi đụng phải tóc nàng, cảm giác mềm mại như trong tương tượng, khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ngo-ma-vuong-nham-ca-doi/1453943/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.