Edit: Trần
“A!” Lưu luyến rời đi tầm mắt, Đường Đường phát hiện trong phòng không phải là ánh sáng chiếu vào, mà vật dùng để chiếu sáng không phải là đèn điện, cũng không phải ánh nến, mà là – - dạ minh châu?
“Oa a!” Tò mò sờ sờ “Đăng châu”, Đường Đường tựa đầu nhìn vào chậu nước đặt trên bàn – -
“Oa ~~!” Tiếng kêu thê lương thảm thiết đột nhiên phá tan bầu trời đêm, cùng với một tiếng cười to trong vắt vang lên, đám thị nữ vừa ra khỏi phòng cũng không khỏi che miệng nở nụ cười, đầy xinh đẹp.
“Đây là ta sao? Đây là ta sao?” Hổn hển chỉ vào chậu nước, Đường Đường thà chết cũng không dám tin xấu nữ vẻ mặt đầu bùn, tóc tai rối bù trong nước là mình.
Đẩy chậu rửa mặt ra xa, Đường Đường hai mắt đầy lệ quang trong suốt, khóe miệng kéo ra như bị ủy khuất rất lớn.
“Ta muốn tắm rửa!”
Khẽ nhướn mày, Tùy Hỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thủi phía trước chỗ đen chỗ trắng, một đôi mắt hạnh trong đám bùn đang căm giận nhìn mình lom lom, như thể chính mình quệt bùn lên mặt nàng vậy.
“Được rồi!” Mỉm cười, Tùy Hỉ hiểu nữ nhân đều thích được xinh đẹp, bất kể là thiên sinh lệ chất, hay là trời sinh – - không thể nào xinh đẹp nổi.
“Chuẩn bị dục dũng* cho Tôn cô nương!” Quay đầu phân phó một câu, Tùy Hỉ cười với Đường Đường, “Tôn cô nương, ta đợi ở ngoài cửa, khi nào ngươi sẵn sàng, ta mang ngươi đi dạo xung quanh đây.” (dục dũng: thùng tắm)
“Được!” Khóe miệng kéo càng ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ngo-ma-vuong-nham-ca-doi/1454071/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.