Dịch: Hoangtruc
Tiếng kinh hô vang lên.
Tiếng kinh hô là đến từ đại sư tỷ Vương Chiêu và Phí Tài, còn có thêm của rất nhiều đệ tử chung quanh.
Vương Chiêu không nghĩ ra mới vừa rồi cha mình còn tươi cười xong, xoay mặt lại đã ra tay hạ sát thủ. Phải biết rằng đệ tử Luyện Khí Kỳ căn bản không cách nào ngăn cản được một chưởng của cường giả Nguyên Anh cả.
Từ Ngôn chợt sững sờ, chẳng qua hắn lập tức nhìn thấu dụng ý của Vương Ngữ Hải.
Lúc trước hắn cứng rắn chống cự lại Đại yêu đã khiến cường giả Nguyên Anh hoài nghi.
Tâm niệm vừa động trong nháy mắt, Từ Ngôn thò song quyền ra, cứng rắn đối chọi với đối phương.
Vương Ngữ Hải dùng chưởng công tới, rõ ràng là chỉ mang ý tứ thăm dò. Nếu quả thật ông ta muốn đẩy Từ Ngôn vào đường chết thì đã ra quyền hoặc xuất kiếm.
Quyền chưởng đụng vào nhau, truyền ra một tiếng trầm đục. Cả người Từ Ngôn trượt ra ngoài, dưới chân xuất hiện hai rãnh đất sâu. Hắn trượt ra hơn mười trượng, khó khăn lắm mới đứng vững.
"Có nhiều sức lực đấy!" Vương Ngữ Hải thoả mãn gật đầu nói: "Khó trách có thể ngăn được một kích của Đại yêu, hóa ra là thần lực trời sinh."
Hai chưởng của Vương Ngữ Hải không vận dụng toàn lực, Từ Ngôn cũng vậy. Cho nên vị đảo chủ này mới nhận định rằng lực lượng bản thể của thanh niên đối diện hơn ba ngàn cân. Lực đạo thế này cũng coi như miễn cưỡng ngăn được một kích vội vàng của Đại yêu lúc vọt vào trong đại trận.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ngon-thong-thien/2305211/chuong-947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.