Từ ngày gặp lại đến nay không đêm nào Liêu Viễn San ngon giấc. Nó mỗi khi nhắm mắt lại liền nghĩ tới anh, nhớ về khoảng thời gian hạnh phúc trước kia, nước mắt không kìm được lặng lẽ rơi xuống. Nó sợ Dạ Nguyệt lo lắng nên bên ngoài nó lúc nào cũng làm bộ như rất vui vẻ.
Liêu Tịch đã sớm xử lý xong công việc nhưng anh không muốn quay trở lại đài bắc, anh cũng từng nghĩ qua sẽ để cho nó có một cuộc sống yên ổn nhưng anh vẫn thật ích kỷ chỉ nghĩ cho mình, kết quả anh vẫn muốn quay lại với nó.
Liêu Tịch ngày ngày lái xe đến trước con hẻm nhỏ đứng chờ một hình bóng nào đó xuất hiện nhưng lần nào nó quay về nhà cũng chạy thật nhanh như là đã biết anh đứng đó lẻn nhìn nó.
Hôm nay khi đang ở trong phòng làm việc anh nhận được tin nhắn của Lương Triều Vỹ, y nói nếu anh hai ngày nữa không quay về đài bắc y sẽ đích thân bay tới đài Nam tìm anh, Liêu Tịch xem rồi nhanh chóng xoá đi tin nhắn, không nghĩ tới y thật sự đến tìm anh, còn biết được chuyện anh ngày nào cũng đến tìm Liêu Viễn San.
Lại nói con người Lương Triều Vỹ này cũng không phải xấu xa độc ác gì, chỉ là y cần tiền và y sẵn đàng vì tiền làm những chuyện trái lương tâm, bất quá y vẫn là có chút hứng thú với Liêu Viễn San, cái lần đầu tiên gặp mặt ấy y đã sớm bẩm nhận được vẻ đẹp thuần khiết của nó.
Ngồi trong taxi nhìn tới chiếc xe thể thao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-nhat-tu-niem/1060127/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.