Cô rất ngoan, rạng rỡ xà vào lòng anh như một con bướm.
Anh ôm cô xoay vòng trong văn phòng, cô cảm thấy mình như đang bay tiếng cười vang lên trong không khí.
Đến khi cô thấy chóng mặt anh mới đặt cô xuống, cô lại đứng không vững dựa vào ngực anh, trong đầu vẫn ong ong. Thế giới đang quay nhưng cô có anh làm chỗ dựa nên dù cho thế giới có sụp đổ cô vẫn có thể dựa vào anh đứng vững..
"Tay em đang cầm gì vậy?" – Anh phát hiện cô vẫn luôn cầm một cái túi từ khi bước vào chưa từng buông ra.
"À, quà tặng anh? – Cô cầm túi lên đưa cho anh:" Em phải xin mãi Kiệt Tây mới đồng ý đấy, anh không thích cũng phải thích! "
" Quà tặng? "– Hai chữ này làm anh vô cùng vui vẻ.
Cô nhe răng cười, đây là lần đầu tiên cô tặng anh quà nên chắc anh sẽ rất vui nhỉ.
" Mở ra xem xem có thích không? "– Cô giúp anh cùng bóc quà.
Là áo sơ mi Kiệt Tây thiết kế cho nam, đôi cúc áo kia vô cùng tinh xảo, 99% là bạch kim và kim cương Nam Phi được đặt trong hộp vô cùng thu hút ánh nhìn.
" Đẹp không? "– Cô hỏi.
Anh gật đầu:" Đẹp, đẹp đến nỗi anh không dám mặc.. "
" Hả, tại sao? "– Cô có chút không vui.
Anh cười, gạt mũi cô:" Quà em tặng anh không nỡ mặc, lỡ mặc hỏng rồi biết làm sao? "
Cô giờ mới lại cười:" Quần áo là để mặc mà! Có cần mặc thử không? "
" Được, xem mắt nhìn của em chó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-niem-lo-huong-bac/762799/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.