Môi anh dừng lại ở môi cô, cô muốn tránh nhưng không tránh được, chỉ cảm thấy được sự thanh mát của bạc hà kèm theo nét độc đáo buổi sáng sớm đang nhấn chìm cô. Anh chỉ hôn cô chứ không hề có hành động nào khác. Cuối cùng bên tai cô vang lên giọng nói: "Niệm Niệm, là em nói nếu không phải là văn phòng là được đúng không?"
Cô căm ghét việc bị anh cưỡng hôn, trên mặt lại ửng đỏ, cô hừng hực nhìn anh: "Ai nói thế? Tôi có nói đâu."
Anh cười, buông cô ra nhưng vẫn không quên thêm một nụ hôn trên má cô: "Chúng ta đã lâu không ở cùng nhau, anh nhớ em rồi, thấy tối nay thế nào?"
Nhớ cô? Nhớ cơ thể cô thì có! Cô lấy tay lau vị trí anh vừa hôn, lau rất mạnh: "Ồ, anh vẫn nên đi tìm Yến Oanh của anh đi! Tôi không có thời gian đi với anh!"
Anh cười rất tươi: "Em là giỏi nhất."
Cái gì? Cô giỏi nhất? Đây là đang khen cô sao? Anh quả nhiên chỉ khen cô ở phương diện này! Hơn nữa, rốt cuộc thì anh đã so sánh cô với bao nhiêu người phụ nữ khác? Không có so sánh sao có thể đưa ra kết luận được?
"Lục Hướng Bắc! Anh là một tên lưu manh!"
Cô không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình liền lấy những giấy tờ trên bàn làm việc đập vào anh. Động tác của anh rất ưu mỹ, nghiêng người né tránh làm giấy tờ rơi đầy đất, sau đó anh chỉ cười thậm chí còn cười thành tiếng. Tiếng cười trong văn phòng vọng lại quyện với hương trà xanh thoang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-niem-lo-huong-bac/7769/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.