Chương 103: Không thể trọn vẹn
Sau khi Lâm Sơ Vãn được đón về nhà, vì chân cùng tay bị thương, vẫn phải tĩnh dưỡng.
Phần lớn thời gian trong một ngày Lâm Sơ Vãn không ra ngoài, yên lặng dựa lên đầu giường nhìn bầu trời xa xăm bên ngoài cửa sổ, mệt rồi sẽ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Hoặc là nói chuyện với mẹ Lâm vào phòng thăm cô ấy, sau khi mẹ Lâm ra ngoài, Lâm Sơ Vãn lại chìm vào im lặng không bến bờ như thế.
Tống Mục Thanh tới thăm cô ấy, dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với cô ấy, còn xoa thuốc sẹo lên trán đã được tháo băng, Lâm Sơ Vãn đều không có phản ứng, giống như Tống Mục Thanh là không khí.
Mãi tới khi sức khỏe của Lâm Sơ Vãn đã cơ bản tốt lên, cũng là ngày 25 tháng Chạp, qua mấy ngày nữa là 30 Tết.
Buổi chiều, Tống Mục Thanh gõ cửa phòng Lâm Sơ Vãn, đợi mấy giây rồi mở cửa vào trong, cô đã quen với việc Lâm Sơ Vãn không phản ứng.
Lâm Sơ Vãn lúc này vừa mới ngủ trưa dậy chưa lâu, thấy Tống Mục Thanh vào phòng liền ngồi dậy, Tống Mục Thanh vội nhanh chân nhanh tay đi tới đỡ Lâm Sơ vãn, kê gối ra sau lưng Lâm Sơ Vãn.
Sau khi làm xong những động tác này, Lâm Sơ Vãn giãy giụa mấy cái không để Tống Mục Thanh chạm vào mình, còn kéo chăn cao lên một chút.
Tống Mục Thanh vốn muốn ngồi xuống giường, nhưng chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn kéo ghế lại, ngồi bên giường nói với Lâm Sơ Vãn: "Mùng Ba chị muốn đưa em và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-niem-thanh-ky/532570/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.