Lạc Thiên đi sang phía tây căn phòng , là phòng nghỉ của Lạc Phong cùng Nam Cung Vân , trước khi đi cũng phải báo cho hai vợ chồng một tiếng , dù không phải không chân chính tiếp nhận bọn họ nhưng những năm qua Nam Cung Vân cùng Lạc Phong vẫn luôn đối tốt với hắn cùng Lạc Tuyết nên vẫn phải nói một tiếng .
Vừa vào gia viên đã thấy hai người quay sang thấy hắn , cả hai đều hơi bất ngờ , dù sao Lạc Thiên từ lúc chuyển ra ở phía đông gia viên tới giờ rất ít tới đây , mỗi lần tới đây hầu như chỉ vì Lạc Tuyết , mà Lạc Tuyết lại không ở đây .
“ Tiểu Thiên , tới đây ngồi cùng nương.” Nam Cung Vân nhìn con trai của mình vẫy tay mỉm cười nói .
Nhìn Nam Cung Vân vẫy tay Lạc Thiên nhìn hai người gật đầu rồi đi tới ngồi xuống .
“ Ta muốn ra ngoài vài năm.” Lạc Thiên ngồi xuống đi thẳng vào vẫn đề .
“Đi ra ngoài vài năm? , chờ thêm vài năm ngươi lớn lên rồi hãy rời đi đi , trong tộc sắp có một trận thi đấu , ngươi có gì để sau hãy nói.” Lạc Phong nhíu mày nói , đối với đứa con trai này , mọi thứ đều tốt , chỉ có điều hơi lạnh lùng , cũng không biết hắn giống ai , vừa sinh ra đã không nói chuyện với người lạ , dù là hai người bọn họ cũng chỉ nói đôi lời chứ đừng nói là người khác .
“Ta phải rời đi.” Lạc Thiên vẫn hờ hững nói , tựa hồ dù Lạc Phong không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-niem-thien-chu/2570043/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.