“Rắc rắc.” Bỗng nhiên Lạc Thiên nghe được âm thanh thì cúi đầu xuống, trong tay thanh kiếm vậy mà bị Quy Nguyên áp lực ép vỡ, hắn không khỏi cười khổ, từ lúc hắn xuất đạo tới nay vẫn chưa từng dùng một thanh kiếm chính thức, thậm chí năm đó lựa chọn binh khí làm chân khí hắn cũng không chọn kiếm.
Cái này không phải là hắn không thích dùng kiếm mà là không có thanh binh khí nào thích hợp với hắn nên trực tiếp bỏ qua, bây giờ xem ra phải tìm một thanh binh khí mới được.
“Vậy thử Bản Nguyên Kiếm Chiêu của ta xem.” Lạc Thiên nhìn nhất kích Quy Nguyên kia thì nào. Hắn cũng muốn biết xem Bản Nguyên Kiếm Chiêu nếu được Hư Vô Thiên Kinh thôi diễn ra sức mạnh làm dẫn sẽ mạnh như thế nào.
“Oành.” Khí thế Lạc Thiên phóng lên tận thương khung, một cỗ trần ngập tịch mịch mùi vị tản mát mà ra, cỗ khí thế này như tịch mịch lại kinh diễm rồi lại cô đơn.
Một kiếm lao tới Quy Nguyên kia, một kiếm mỹ lệ mà tịch mịch như tuyết, nó màu trắng như tuyết vắt ngang hư không, nơi đi qua để lại một vệt trắng như một bông hoa tuyết, nó mỹ lệ mà thê lương, kèm theo một cỗ tịch mịch khiến lòng người vắng lặng.
Nó như diễn tả chủ nhân chiêu kiếm này nội tâm tịch mịch, tựa hồ chủ nhân của nó là như vậy cô độc, là như vậy vắng lặng.
Nhìn một kiếm như Tuyết Tinh kia tất cả mọi người đang dùng thiên nhãn xem không hiểu sao trong lòng nổi lên một cỗ tịch mịch mà cô độc, tựa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-niem-thien-chu/2570099/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.