Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau
Mấy người đi tới một chỗ tọa độ sau Lạc Thiên khẽ phất tay, nham thạch lập tức tách ra để lộ một con đường, theo sau đó Lạc Thiên dẫn mấy người tiến vào, mà những nham thạch cũng lập tức khép lại. Mà một hang động trong, xung quanh đều được làm bằng đất, trên những này tưởng đất thỉnh thoảng còn tản mát ra nhàn nhạt kim quang, tựa như hoàng kim lóe sáng vậy. Mà bên dưới mặt đất thì có một con đường, cái này con đường không phải là do ai tạo ra mà là những bước chân đi qua nên hình thành, tựa như đã từng có rất nhiều hoặc một người hay đi qua vậy. Lạc Thiên dẫn đầu mấy người từng bước đi vào, hắn nhìn xung quanh một vòng nhưng vẫn không phát hiện gì không khỏi nhìn kỹ vào. Ánh mắt của hắn vốn đã thâm thúy lại càng thâm thúy hắn, hắn đứng lại nhìn xung quanh, không bỏ sót bất kỳ cái gì tọa độ, lập tức hai mắt hắn phun ra hai chùm sáng lao về một phía. “Ầm” một tiếng, một tọa độ trong lập tức bị đánh về bản nguyên, khi không gian này bị đánh vỡ lúc nó dần dần mờ nhạt, tiếp theo đó là xuất hiện một vật. Vật này bề ngoài lớn chừng một bàn tay, nhìn như một cái dãy núi, cái này dãy núi mười phần tà dị, nó bên ngoài tản mát ra kim quang giống như là một ngọn núi vàng, xung quanh tản mát ra vô số rời kim quang, mà những này kim quang như đại diện cho vô tận trọng lượng, tựa như một sợi kim quang đều có đề sập một thế giới vật. “Nha, là một cái Kim Tự Sơn.” Nhìn cái này giống như dãy núi thu nhỏ Lạc Thiên không khỏi nhàn nhạt nói một tiếng. Ở Thập Thiên bây giờ Cấm Bảo Kim Tự Sơn loại hình có thể nói là phổ biến nhất, bởi vì loại này có thể tự động phòng thủ, có thể công kích, hơn nữa bản vẽ luyện khí của nó được rất nhiều người biết, cho nên khi tu sĩ sử dụng Cấm Bảo lúc loại này Kim Tự Sơn là lựa chọn hàng đầu, cho nên loại này khá phổ biến, tất nhiên cũng không phải ai có bản vẽ là có thể làm ra, bởi vì muốn làm ra đến ít thì phải có bản vẽ, tài liệu cùng đẳng cấp luyện khí cao mới có thể được. “Chậc chậc, tên kia hẳn là không biết cách để Kim Tự Sơn nhận chủ nên mới dày vò tới bây giờ vẫn không được.” Nhìn cái này Kim Tự Sơn lúc Hoặc Thiên giọng nói không biết là châm chọc hay tiếc hận. “Có lẽ là vậy, dù sao hắn chỉ là hạ vị Tôn Chủ, địa vị không cao, cho nên không có pháp quyết để nó nhận chủ, mà nếu báo lên trên vậy thì món đồ này rất có thể không tới phần hắn, cho nên trước giờ vẫn không lấy khiến nó nhận chủ.” Lạc Thiên cũng gật đầu nói. Cấm bảo trong loại này Kim Tự Sơn cũng có pháp quyết riêng để nó nhận chủ, mà Thiên Tinh Cung cũng biết loại này pháp quyết, mà Lạc Thiên cùng Hoặc Thiên là thế hệ tiếp theo vậy biết cũng không có gì ngoài ý muốn. “Đây là cái gì đẳng cấp vậy.” Hoặc Thiên nhìn mãi nhưng không thể biết được đẳng cấp nên quay sang hỏi Lạc Thiên. “Thượng phẩm đi.” Lạc Thiên nhìn qua một lát rồi phán định, cấm bảo được chia làm hạ, trung, thượng, cực phẩm, mà loại này thuộc hạng thượng phẩm. “Được rồi, muội nhận chủ nó đi.” Lạc Thiên nhìn xung quanh không còn gì thì nói với Hoặc Thiên. Dù sao hắn bây giờ có cầm thứ này cũng không có gì dùng, tuy rằng hắn có cách để vận dụng nó nhưng mà làm như vậy cũng mất thời gian, hắn đã có Bá Hộ Kim Tháp cùng Thập Thiên Phù cơ nên cũng không nhất thiến phải có thứ này. Hoặc Thiên cũng không nói nhảm nhiều, tiến lên vài bước rồi hai tay kết ấn, quanh thân nàng phù văn lập tức hiện lên rồi bay tới Kim Tự Sơn, theo đó mi tâm nàng cũng hiện lên nhàn nhạt quang mang, cái này quang mang lập tức quấn lấy Kim Tự Sơn rồi bắt đầu tiến hành nhận chủ. Nàng tuy rằng bây giờ không thể sử dụng nhưng sau này nếu như đột phá tới Tôn chủ cực hạn lại sử dụng cũng không sao, dù sao Thiên Tinh Cung tuy rằng có khá nhiều cấm bảo nhưng cũng không thừa đi nơi nào, cho nên nếu có thể vậy lấy thôi. Nhìn Hoặc Thiên đang tiến hành nhận chủ Lạc Thiên ba người chậm rãi chờ đợi, thời gian còn nhiều, có chờ thêm vài ngày cũng không sao. Mười ngày sau... Hoặc Thiên phù văn tán đi, Kim Tự Sơn lập tức tiến vào mi tâm của nàng, theo đó nàng chậm rãi mở mắt, cảm nhận Nê Hoàn Cung trong có một tòa núi nằm lặng lẳng ở đó lúc không khỏi nở nụ cười. Mấy người đi tới một chỗ tọa độ sau Lạc Thiên khẽ phất tay, nham thạch lập tức tách ra để lộ một con đường, theo sau đó Lạc Thiên dẫn mấy người tiến vào, mà những nham thạch cũng lập tức khép lại. Mà một hang động trong, xung quanh đều được làm bằng đất, trên những này tưởng đất thỉnh thoảng còn tản mát ra nhàn nhạt kim quang, tựa như hoàng kim lóe sáng vậy. Mà bên dưới mặt đất thì có một con đường, cái này con đường không phải là do ai tạo ra mà là những bước chân đi qua nên hình thành, tựa như đã từng có rất nhiều hoặc một người hay đi qua vậy. Lạc Thiên dẫn đầu mấy người từng bước đi vào, hắn nhìn xung quanh một vòng nhưng vẫn không phát hiện gì không khỏi nhìn kỹ vào. Ánh mắt của hắn vốn đã thâm thúy lại càng thâm thúy hắn, hắn đứng lại nhìn xung quanh, không bỏ sót bất kỳ cái gì tọa độ, lập tức hai mắt hắn phun ra hai chùm sáng lao về một phía. “Ầm” một tiếng, một tọa độ trong lập tức bị đánh về bản nguyên, khi không gian này bị đánh vỡ lúc nó dần dần mờ nhạt, tiếp theo đó là xuất hiện một vật. Vật này bề ngoài lớn chừng một bàn tay, nhìn như một cái dãy núi, cái này dãy núi mười phần tà dị, nó bên ngoài tản mát ra kim quang giống như là một ngọn núi vàng, xung quanh tản mát ra vô số rời kim quang, mà những này kim quang như đại diện cho vô tận trọng lượng, tựa như một sợi kim quang đều có đề sập một thế giới vật. “Nha, là một cái Kim Tự Sơn.” Nhìn cái này giống như dãy núi thu nhỏ Lạc Thiên không khỏi nhàn nhạt nói một tiếng. Ở Thập Thiên bây giờ Cấm Bảo Kim Tự Sơn loại hình có thể nói là phổ biến nhất, bởi vì loại này có thể tự động phòng thủ, có thể công kích, hơn nữa bản vẽ luyện khí của nó được rất nhiều người biết, cho nên khi tu sĩ sử dụng Cấm Bảo lúc loại này Kim Tự Sơn là lựa chọn hàng đầu, cho nên loại này khá phổ biến, tất nhiên cũng không phải ai có bản vẽ là có thể làm ra, bởi vì muốn làm ra đến ít thì phải có bản vẽ, tài liệu cùng đẳng cấp luyện khí cao mới có thể được. “Chậc chậc, tên kia hẳn là không biết cách để Kim Tự Sơn nhận chủ nên mới dày vò tới bây giờ vẫn không được.” Nhìn cái này Kim Tự Sơn lúc Hoặc Thiên giọng nói không biết là châm chọc hay tiếc hận. “Có lẽ là vậy, dù sao hắn chỉ là hạ vị Tôn Chủ, địa vị không cao, cho nên không có pháp quyết để nó nhận chủ, mà nếu báo lên trên vậy thì món đồ này rất có thể không tới phần hắn, cho nên trước giờ vẫn không lấy khiến nó nhận chủ.” Lạc Thiên cũng gật đầu nói. Cấm bảo trong loại này Kim Tự Sơn cũng có pháp quyết riêng để nó nhận chủ, mà Thiên Tinh Cung cũng biết loại này pháp quyết, mà Lạc Thiên cùng Hoặc Thiên là thế hệ tiếp theo vậy biết cũng không có gì ngoài ý muốn. “Đây là cái gì đẳng cấp vậy.” Hoặc Thiên nhìn mãi nhưng không thể biết được đẳng cấp nên quay sang hỏi Lạc Thiên. “Thượng phẩm đi.” Lạc Thiên nhìn qua một lát rồi phán định, cấm bảo được chia làm hạ, trung, thượng, cực phẩm, mà loại này thuộc hạng thượng phẩm. “Được rồi, muội nhận chủ nó đi.” Lạc Thiên nhìn xung quanh không còn gì thì nói với Hoặc Thiên. Dù sao hắn bây giờ có cầm thứ này cũng không có gì dùng, tuy rằng hắn có cách để vận dụng nó nhưng mà làm như vậy cũng mất thời gian, hắn đã có Bá Hộ Kim Tháp cùng Thập Thiên Phù cơ nên cũng không nhất thiến phải có thứ này. Hoặc Thiên cũng không nói nhảm nhiều, tiến lên vài bước rồi hai tay kết ấn, quanh thân nàng phù văn lập tức hiện lên rồi bay tới Kim Tự Sơn, theo đó mi tâm nàng cũng hiện lên nhàn nhạt quang mang, cái này quang mang lập tức quấn lấy Kim Tự Sơn rồi bắt đầu tiến hành nhận chủ. Nàng tuy rằng bây giờ không thể sử dụng nhưng sau này nếu như đột phá tới Tôn chủ cực hạn lại sử dụng cũng không sao, dù sao Thiên Tinh Cung tuy rằng có khá nhiều cấm bảo nhưng cũng không thừa đi nơi nào, cho nên nếu có thể vậy lấy thôi. Nhìn Hoặc Thiên đang tiến hành nhận chủ Lạc Thiên ba người chậm rãi chờ đợi, thời gian còn nhiều, có chờ thêm vài ngày cũng không sao. Mười ngày sau... Hoặc Thiên phù văn tán đi, Kim Tự Sơn lập tức tiến vào mi tâm của nàng, theo đó nàng chậm rãi mở mắt, cảm nhận Nê Hoàn Cung trong có một tòa núi nằm lặng lẳng ở đó lúc không khỏi nở nụ cười. “Bảo vật không tồi, nếu không phải chỉ có Tôn Chủ trở xuống mới vào đây được vậy cái này Kim Tự Sơn hẳn là bị người lấy đi từ lâu.” Nhìn Hoặc Thiên nhận chủ xong Lạc Thiên cũng tán thán một tiếng, cái này cấm bảo thế nhưng hẳn là rất nhiều người ghi nhớ, nhưng đáng tiếc bọn họ đều không vào được nên không thể lấy, dù sao canh chừng bảo vật là một hạ vị Ma Tôn, là sinh linh trong không gian này cho nên mới vận dụng được sức mạnh, như vậy muốn một vị Thánh Tôn đi lấy là điều không khả năng. “Ừ, sau này muội sẽ mang nó xong phá Thập Thiên, trấn áp tất cả mọi kẻ cản đường.” Hoặc Thiên cũng gật đầu rồi bắt đầu khoác loác nói. Nàng thần thái vậy mà mang theo vài phần trịnh trọng, cái này khiến người không biết còn tưởng nàng là vô địch cùng thế hệ, trấn áp một thời đại!. Mà đối với nàng khoác loác Hoặc Thiên cùng Vô Tâm không nhìn, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người làm sao không hiểu tính cách của Hoặc Thiên chứ, cố chấp mà tùy hứng, thỉnh thoảng khoác loác đôi câu, hai người đã triệt để im lặng vì nàng.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166
Chương sau