Phó Nhiễm lái xe về nhà, còn chưa vào đến cửa lớn đã nhìn thấy ánh đèn phòng khách sáng trưng từ xa. Cô đỗ xe cẩn thận rồi đi vào nhà, đứng ở cửa thay giày, nhìn thấy Phó Tụng Đình và Phạm Nhàn đang xem ti vi.
"Bố mẹ chưa ngủ ạ?"
Phạm Nhàn vẫy tay: "Đang đợi con về đây. Bố con kiên quyết muốn đợi con về chơi cờ, xem trình độ đánh cờ của con có tiến bộ hơn không?".
Phó Nhiễm cởi áo khoác vắt lên giá. Cô đi theo Phó Tụng Đình tới trước cửa sổ. Chiếc rèm cửa màu be được kéo sang một bên. Cảnh quan màu cam ấm áp kéo theo chút ánh sáng dịu nhẹ ùa vào.
Phó Nhiễm ôm gối ngồi bên cửa sổ. Từ lúc còn rất nhỏ, cô đã nhớ có một câu trong sách viết rằng: Dù bạn có lưu lạc trôi giạt ở bên ngoài nhiều đến đâu, dù bạn ở ngoài kia chịu bao nhiêu ấm ức tủi hổ, chỉ cần quay đầu lại, ngọn đèn trong gia đình mãi mãi sáng lên đợi bạn.
Đến tận bây giờ, cô mới thấu hiểu sâu sắc ý tứ này.
Một bữa ăn khuya chu đáo của Phạm Nhàn, sự nhẫn nại chỉ dạy và cố ý nhường nhịn khi chơi cờ của Phó Tụng Đình. Ông nói ông muốn Phó Nhiễm học được cái tinh túy, bản chất, sau này không có ai ở nhà, cô cũng không còn cảm thấy nhàm chán khi phải chơi cờ với ông nữa.
Cuộc sống của Phó Nhiễm vẫn bình lặng như thế, nhưng thực chất nó lại đang rẽ ngoặt theo một hướng khác.
Minh Thành Hữu chốc chốc lại xuất hiện trong thế giới của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-niem/2527838/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.