Ba văn tiền, đánh cược ba ngàn lượng của ngươi.
Tất cả mọi âm thanh chung quanh chiếu bạc bỗng nhiên tắt hẳn, tất cả mọi người đều nghĩ tai mình có vấn đề rồi.
Hán tử là người đầu tiên phản ứng lại, trừng nhìn thiếu niên, “Ba văn tiền có thể cược với ba ngàn lượng?”
“Tại sao không thể?” Thiếu niên ngồi ngay ngắn, sắc mặt lãnh đạm, “Cái gọi là đánh cược, chẳng qua chính là thắng dắt lưng bạc triệu, thua táng gia bại sản. Từ ba văn tiền có thể biến thành ba ngàn lượng, từ ba ngàn lượng cũng có thể không còn lại một đồng bạc trắng. Ta không cược một đồng bạc, ta cược ba văn.”
Ta cược ba văn...
Chung quanh chiếu bạc lại rơi vào một làn sóng tĩnh mịch khác, tất cả mọi người co rút khóe miệng.
Hán tử đã có loại xúc động máu nóng dồn thẳng lên não, “Ngươi cho là lão tử coi tiền như rác sao? Ngươi thắng, ba văn tiền đặt với ba ngàn lượng của lão tử! Lão tử thắng, sẽ chỉ thu về được ba văn?”
Sao ngươi không trực tiếp cược tay trắng luôn đi?
Mộ Thanh nhíu mày, “Ba văn tiền ngươi cũng phải thắng mới có thể lấy về được. Nếu ngươi không thể thắng, ta đặt cược ba văn tiền hay ba ngàn lượng, có gì khác nhau?”
Hán tử nghe vậy, trong lòng bốc lên lửa giận, “Hóa ra là tiểu tử ngươi cảm thấy mình nhất định sẽ thắng, cho nên đặt cược ba văn tiền vẫn là coi trọng lão tử?”
“Là ta coi trọng ba văn tiền kia.” Mộ Thanh vững vàng ngồi ở ghế dựa, ánh mắt thành thực, “Với ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/2690760/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.