Nụ cười kia nhẹ như nắng sớm, lại thoáng chốc làm ấm cả đại điện.
Bộ Tích Hoan lười biếng đứng dậy, khoanh tay đi ra bên ngoài, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, mi tâm nam tử giãn ra, khóe môi gợn lên ý cười thư thái, ngoài miệng lại nói: “Thôi đi! Trẫm không quen với bộ dạng này của ngươi, đừng nghĩ dụ trẫm nói cho ngươi thêm manh mối nào nữa, chỉ là trẫm không muốn thiếu một nhân tài mà thôi. Nghỉ ngơi đi, mệt mỏi một đêm rồi.”
Đêm qua mệt mỏi không chỉ có mình nàng, hắn cũng thế, lại không biết có chuyện gì, phải ra khỏi điện.
Cháo trong bát của Mộ Thanh lạnh dần, cúi đầu ăn thêm mấy thìa nữa, ý cười nhạt đi, con ngươi lại trở nên trầm tư.
Một thân tài học này của nàng, chỉ có khát vọng vì thiên hạ một đời vô oan, tiếc là thân nữ nhi. Vương triều phong kiến, hoàng quyền thiên hạ, không chấp nhận được chuyện nữ tử làm quan, có thể ở huyện Cổ Thủy làm một nữ ngỗ tác lĩnh bổng triều đình lộc đã là chuyện may mắn cả đời, nhưng sự đời không bao giờ được như mong muốn của con người.
Bộ Tích Hoan luyến tiếc tài học của nàng, giữ nàng lại bên người, muốn nàng làm việc cho hắn, nhưng không phải vì oan khuất của dân chúng, mà là cho hoàng quyền của hắn. Cho dù nàng vẫn có thể tra án như trước, vẫn có thể sử dụng tài học của mình để mưu sống, nhưng đây không phải khát vọng của nàng.
Đại Hưng không có luật lệ nữ tử làm quan, cho dù bây giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/2690787/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.