Bước chân Mộ Thanh dừng lại một chút, giọng nói kia nàng nhận được!
Trần Hữu Lương!
Khi nàng quay người trở lại, Trần Hữu Lương đã đến cửa lầu các, khuôn mặt gầy khổ, mặc quan bào lại vẫn có khí độ thanh liêm của văn nhân. Ngụy Trác Chi chỉ chỉ trong phòng, Trần Hữu Lương quay đầu nhìn lại, giật mình.
Chỉ thấy trong phòng thiếu niên thanh lãnh như sương, trong con ngươi giống như chứa ánh đao, trong lòng Trần Hữu Lương phức tạp, hắn biết thiếu niên này chính là Mộ Thanh. Mặc dù hắn chưa từng gặp bộ dạng thật của Mộ Thanh, nhưng biết tối nay nàng nhất định sẽ đến, cuộc đời làm quan này của hắn, chưa từng thẹn với lương tâm, nhưng Mộ Hoài Sơn là người duy nhất hắn hổ thẹn, cũng chỉ có con gái của hắn mới dùng ánh mắt ghét bỏ như thế nhìn hắn.
Nhưng đêm nay Mộ Thanh không động. Chân tướng thật sự sau việc cha bị giết hại, nàng càng tra càng cảm thấy sâu xa, mạng của Trần Hữu Lương có nên giữ lại hay không, còn phải chờ chân tướng rõ ràng. Tối nay nàng tới giúp Bộ Tích Hoan tra án, nàng biết thế nào là công thế nào là tư.
Đúng lúc này, Bộ Tích Hoan từ trên lầu bước xuống, Mộ Thanh xoay người ngẩng đầu, thấy hắn đổi một thân áo bào màu ánh trăng, trên mặt đeo mặt nạ tử ngọc như lần đầu tiên gặp mặt. Nam tử bước xuống, tay áo tản ra như mây, từng bước tự phụ ung dung, mỉm cười nhìn xuống, ánh mắt so với bóng đêm còn sâu hơn, so với ánh trăng còn lạnh hơn. Hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/2690788/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.