Bộ Tích Hoan nhìn Mộ Thanh, nàng vừa mới ốm dậy, khuôn mặt có chút tái nhợt, ánh đèn chiếu lên, chẳng được mấy miếng thịt, vết cắt dài hơn hai tấc trên thái dương còn lớn hơn cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nàng nửa nằm nửa ngồi, ánh đèn bên tháp nhu hòa chiếu rọi, đầu vai mỏng manh như tờ giấy. Ngoài cửa sổ gió tây lạnh lẽo, càng thêm vẻ quạnh quẽ cho người trong phòng.
Mới ba tháng không gặp, nàng đã ép buộc mình thành bộ dáng như thế này, còn nói với hắn vẫn tốt.
Bộ Tích Hoan nở nụ cười, cúi đầu khuấy bát thuốc trong tay, đáy mắt lại mờ mịt không rõ, chỉ thản nhiên ừ một tiếng, nói: “Đầu óc vẫn suy nghĩ nhanh lắm, vừa tỉnh đã có sức lực ngồi dậy, có lẽ hết bệnh rồi.”
Hắn nói vẻ lười biếng chán nản, Mộ Thanh khẽ giật mình, nói: “Tâm tình của ngươi không tốt.”
Bộ Tích Hoan thản nhiên giương mắt, tâm tình của hắn có thể tốt sao?
Nhìn vẻ thanh minh trong con ngươi của nàng, biết rõ nàng có khả năng sát ngôn quan sắc, hắn vẫn nở nụ cười, múc một muôi thuốc đưa đến trước miệng thổi, rồi mới đưa qua, không chút để ý nói: “Không có, rất tốt. Uống thuốc trước đi đã.”
Rất tốt?
“Môi cười mắt không cười là rất tốt? Năng lực chuyên nghiệp của ta xảy ra vấn đề, hay là khả năng lý giải cảm xúc của ngươi xảy ra vấn đề?” Đương nhiên, không ngoại trừ khả năng nàng vừa tỉnh, vẫn còn choáng váng, ảnh hưởng đến sức quan sát và phán đoán.
Bộ Tích Hoan không nói, chỉ ý cười là càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/2690867/quyen-1-chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.