Mạc Ngôn bắt đầu mát xa bắp chân Mạch Tuệ nói:
-Không nói nhiều nữa, nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân đi…
Mạch Tuệ nhu thuận gật đầu, khẽ dạ một tiếng.
Cứ như vậy, dưới ngón tay dịu dàng của Mạc Ngôn, Mạch Tuệ dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa giờ sau, sau khi Mạc Ngôn loại trừ hoàn toàn mệt mỏi trong cơ thể của Mạch Tuệ, nhẹ nhàng ấn huyệt cho cô ngủ ngon.
Sau đó ôm lấy cô gái, đưa cô vào phòng ngủ, đặt trên giường, cởi áo khoác rồi đắp chăn chô cô.
Làm xong tất cả việc này, hắn đi vào phòng ngủ, dựa người lên cửa tủ, nhìn cô gái đạng ngủ say châm điếu thuốc.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Mạch Tuệ trợn mắt nhìn phòng ngủ, mãi mới nhớ ra đây là nơi nào.
-Dậy rồi à?
Hình ảnh cao lớn của Mạc Ngôn hiện ra trước cửa phòng ngủ, mỉm cười nói:
-Tỉnh dậy thì mau dậy đi, anh nấu cháo cho em, rất tốt cho sức khỏe đấy.
Nhìn thấy Mạc Ngôn, Mạch Tuệ hài lòng thở dài một hơi nói:
-Nếu như mỗi sáng thức dậy đều nhìn thấy anh thì tốt quá.
Mạc Ngôn cười nói: Nguồn truyện: -Vậy em chuyển qua đây ở đi. Mạch Tuệ lắc đầu nói: -Không được… thứ nhất, đường xa quá, hơn nữa có lúc em còn bận đến tận tối khuya, sẽ làm phiền đến anh, thứ hai em và mẹ đã giao hẹn, trước khi nhận được sự đồng ý của bà em không được phép ở cùng với bất kì người con trai nào cả. Mạc Ngôn cười nói: -Thật không nhìn ra em còn là một cô bé ngoan cơ đấy. Mạc Tuệ cười: -Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-pham-phong-luu/749061/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.