Vừa nghĩ tới tối hôm qua bị Mạc Ngôn làm cho mất tri giác, trong nội tâm nàng còn có chút buồn nói không nên lời.
Từ sau khi được Nhan Phương nhận nuôi, nhân sinh của nàng có thể nói thuận buồm xuôi gió, rất nhanh liền đặt chân lên đỉnh núi cao đại đa số người vĩnh viễn cũng không có cách nào đạt tới, nói là thiên chi kiêu nữ cũng không đủ.
Cái này cũng dưỡng thành tính kiêu ngạo trong lòng nàng, thái độ chẳng thèm ngó tới đối với nam nhân. Nhưng từ sau khi gặp gỡ Mạc Ngôn, lại giống như gặp phải mục tiêu khắc tinh, không chỉ có chưa bao giờ vượt được, thậm chí còn bị khinh bỉ là 'Đại chân dài" cùng với mê giai "Giữa ban ngày ban mặt nằm mơ", điều này thật sự là khiến nàng phát điên...
Mạch Tuệ cũng không biết những gì tối hôm qua Tô Cận gặp được, thấy nàng yên lặng, ngạc nhiên nói:
- Ồ, làm sao cô lại đổi tính thế , đây không phải là phong cách của cô mà!
Tô Cận không hề tức giận, nói:
- Người đàn ông của cô đang đứng bên cô mà, tôi là một nữ tử yếu đuối, dám không ăn nói khép nép sao?
Mạch Tuệ càng thêm kinh ngạc nói:
- Oa, ngày hôm nay mặt trời là mọc từ phía tây sao? Phượng hoàng lửa không ai bì nổi, lại có thể tự xưng nữ tử yếu đuối?
Tô Cận oán hận dậm chân một chút, nói :
- Mạch Tuệ, rốt cuộc cô có đi hay không, không đi tôi đi đây!
Mạch Tuệ cười nói:
- Tôi cũng không giống như cô, đến chỗ nào cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-pham-phong-luu/749221/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.