Tô Cận nghe thấy vậy ngẩn cả người, sau đó lập tức nói:
-Không vấn đề gì, tôi là người đến đây xin anh giúp đỡ, mời khách là chuyện hiển nhiên rồi.
Mạch Tuệ lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, lặng lẽ cấu Mạc Ngôn một cái, sẵng giọng:
-Làm gì có ai như anh chứ, khách đến nhà lại kêu người ta mời?
Mạc Ngôn cười nói:
-Anh muốn cô ý mời là có cái lí của anh, cô Tô đây nếu như đủ thông minh thì mới có thể hiểu được ý của tôi…
Ý này của cậu thực ra chính là chuẩn bị đồng ý giúp Tô Cận, cái gọi là mời khách cũng chỉ xem như là trả chút thù lao trước thôi mà.
Bởi vì tư liệu mà Phương Chính mang đến, Mạc Ngôn đã xác định Tô Cận đến là vì Thích Viễn Sơn, bất luận là giúp hay không thì cậu cũng vẫn phải đến đầm tiên nữ, vì vậy không cần đợi Tô Cận nói rõ lí do đến đây thì cậu cũng thể hiện rõ thái độ của mình.
Tô Cận là một cô gái thông minh, tất nhiên sẽ hiểu được những lời Mạc Ngôn nói.
Trong lòng cô cảm thấy rất vui mừng, nhưng vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ liền hỏi lại:
-Mạc tiên sinh, anh đồng ý giúp tôi đúng không?
Mạc Ngôn cười nói:
-Cô nói xem?
Tô Cận có chút băn khoăn nói:
-Tôi nghĩ nhất định ý anh là như thế, nhưng…tôi vẫn chưa nói nguyên nhân tôi đến đây mà.
Mạch Tuệ cũng có chút quái lạn hỏi:
-Đúng thế, Tô Cận chưa nói muốn nhờ anh giúp việc gì mà, sao anh đã đồng ý rồi? ngộ nhỡ không giúp được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-pham-phong-luu/749331/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.