Sau khi Đỗ Tiểu Âm biết nguyên nhân sự tình cười nói:
- Cái này cũng không nên trách người ta tại anh nuôi còn mèo đáng yêu quá thôi.
Mạc Ngôn nhún vai trong lòng nói thầm, vốn là yêu thú, hơn nữa còn là đại yêu ngàn năm…
- Tôi đã để cho bọn Nhạc Duyệt rút rồi…
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Chỉ để lại hai đồng sự nam giúp tôi một phần công việc. Mạc Ngôn có thể nói cho tôi cẩn thận hơn về phát hiện của anh được không?
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Không thành vấn đề nhưng chỗ này không tiện nói chuyện chúng ta ra ngoài nói đi.
Đỗ Tiểu Âm quay đầu lại nhìn Hắc miêu nói:
- Con mèo của anh làm sao bây giờ? Không gọi nó đi sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tùy nó đi không lạc được đâu?
Hai người bước ra khỏi nhà ăn, lúc này đã là 6h chiều, gió phơ phất thổi, đi đường mòn trong vường trường có vẻ rất thích ý.
- Cụ thể sao lại phát hiện ra Trương Tiếu Điền tôi cũng không muốn nói nhiều…
Mạc Ngôn quay đầu nhìn về phía Đỗ Tiểu Âm giải thích nói:
- Có một số việc nói ra tôi sợ sẽ làm hỏng quan niệm của cô.
Đỗ Tiểu Âm cười cười nói:
- Ý tốt của anh tôi hiều được nhưng anh không biết là quan niệm của tôi sớm đã bị anh làm hỏng rồi sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Chưa chắc… Trên đời này nhiều loại chuyện li kì, dùng một câu quảng cáo mà nói thì chỉ có li kì hơn không có li kì nhất. Theo ý của tôi một vài hành vi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-pham-phong-luu/749447/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.