Lúc trời sắp sáng, Hoắc Truy Ân rời khỏi nhà lao, trở về nhà thay nữ trang, đợi đến khi gà gáy liền tới nha môn. Phó Tiểu Chu và đại Chu, tiểu Chu đợi sẵn ở nha môn, ra ba người canh giữ chỗ này cả đêm, chưa hề về nhà.
“Phó tiên sinh”, Hoắc Truy Ân bước lên phía trước khom lưng hành lễ, thành khẩn : “Xin ngày hãy cứu phu quân ta mạng.”
Phó Tiểu Chu vội vã đáp lễ, : “Tiết phu nhân nặng lời rồi, Tiết đại nhân có tấm lòng nhân hậu, đãi sĩ chiêu hiền, chúng thuộc hạ tất phải bất chấp gian nguy!”
Hoắc Truy Ân cảm khái vạn phần, liên tục tạ ơn, : “Nếu Phó tiên sinh có bất cứ chuyện gì cần dùng đến tại hạ, xin cứ việc dặn dò.”
“Chuyện này...” Phó Tiểu Chu hơi có phần lúng túng, do dự lúc lâu mới : “ giờ quả có chuyện cần Tiết phu nhân trợ giúp”.
“Xin Phó tiên sinh cứ ra đừng ngại” Chỉ cần có thể giúp được, Hoắc Truy Ân quyết từ chối.
tình khẩn cấp, Phó Tiểu Chu cũng quanh co lòng vòng, gã : “Tiết phu nhân, giờ cần gấp số ngân lượng để xử lý vài việc, thế nhưng chúng tôi quả thực chịu bó tay.”
Hoắc Truy Ân nghe vậy liền đáp: “Phó tiên sinh cần lo lắng, chuyện này cứ giao cho ta thu xếp, ta nhanh chóng xoay sở được”.
“ làm phiền Tiết phu nhân rồi.” Phó Tiểu Chu trút được tảng đá lớn đè nặng trong lòng, nhất thời cảm thấy nhõm hơn nhiều, gã lại : “Còn chuyện khác nữa cũng cần Tiết phu nhân ra mặt”.
Hoắc Truy Ân nhớ kỹ từng việc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-pham-thien-kim/398602/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.