Hoắc Truy Ân trốn trong chăn chịu ra ngoài, mãi đến khi căn phòng yên tĩnh lại. Quế Viên ôm chậu nước đứng ở bên giường gọi, bấy giờ đại thiếu gia mới ló đầu ra khỏi chăn, đưa mắt liếc xung quanh hồi, phát trong phòng chỉ còn lại mình và Quế Viên, cửa sổ cũng đóng kín mít.
"Cẩu quan đâu rồi?" Hoắc Truy Ân thò cái đầu rối tung sũng nước ra, khóa chặt thân mình như bánh tét.
"Gia bị lão phu nhân gọi rồi." Quế Viên đặt chậu nước xuống, ý bảo đại thiếu gia lau rửa.
Hoắc Truy Ân nao núng bò ra, bằng vẻ mặt tuyệt vọng: "Xong đời ta rồi, cẩu quan trông thấy! Làm thế nào bây giờ?".
Quế Viên thò tay thử độ ấm của nước, rất vừa, liền vội vàng dấp ướt cái khăn: "Trông thấy gì cơ ạ?".
"Trông thấy ta chứ còn gì, ban nãy lúc y bước vào ta chẳng mặc gì người cả!" Đại thiếu gia lấy hai tay ôm đầu, rất muốn tìm chỗ nào mà đập vào mấy phát.
Quế Viên cho đó là chuyện gì to tát, đáp rằng: "Cậu chắc gia trông thấy chứ? Em thấy lúc ngài ấy ra có gì khác lạ đâu".
Hoắc Truy Ân lập tức nhen lên ngọn lửa hy vọng, hỏi: "Có ?"
Quế Viên gật đầu, quay đầu tìm quần áo, : "Gia lo lắng cho cậu như thế, chắc chẳng chú ý cậu có mặc quần áo hay đâu. Chưa kể, cũng có khi tóc cậu che hết rồi nên chẳng nhìn thấy gì nữa ấy chứ".
Hoắc Truy Ân nghe vậy, cảm thấy cũng có lý lắm. Cẩu quan hoảng hốt, vội vàng trở về nhà, lòng lo lắng đến an nguy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-pham-thien-kim/398622/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.