Hoắc Truy Ân tìm mẹ chồng , Tiết mẫu rất hoan nghênh, chẳng qua nửa đêm nửa hôm con dâu ngồi thân mật với tướng công, chạy tìm mẹ chồng lại năng gì, quả thực khiến bà lo nghĩ yên. Bà thương người con dâu này lắm, nghĩ vị thiên kim đại tiểu thư gả chồng xa nhà, tới tận vùng đất nghèo khó này chịu khổ. Con dâu tốt bụng với người xung quanh lại vô cùng hiếu thuận, quả thực là Tiết gia tích đức mấy đời. Thế nên khi vú Trần ngầm ám chỉ con dâu có hành vi đáng nhốt cũi thả trôi sông còn bị bà mắng cho trận.
“Con dâu, con làm sao thế?” Tiết Mẫu thấy Hoắc Truy Ân cứ thất thần mãi, chuyện câu trước chẳng ăn nhập với câu sau, liền quan tâm mà hỏi: “Có phải Chung nhi ức hiếp con ?”.
“Dạ?” Từ đầu tới giờ tâm trí Hoắc Truy Ân cứ lãng đãng tận đâu, vội vàng xua tay, đáp: “ có, có ạ”.
Tiết mẫu thương đứa con dâu này muốn chết, đến mức chẳng dám về phòng rồi, còn mình bị ức hiếp, bà bảo: “Vú Trần, vú gọi Chung nhi tới đây cho ta”.
Hoắc Truy Ân vừa nghe thấy liền cuống cả lên, tới đây để trốn người ta cơ mà, vội vàng : “Mẹ, cần gọi chàng đâu, để con chuyện phiếm với người, cần phu quân tới làm gì”.
Tiết mẫu thấy vậy, lại càng cho rằng con trai mình làm ra chuyện gì đốn mạt, khiến con dâu khổ sở ấm ức đến nỗi này! Bà khăng khăng muốn gọi Tiết Niệm Chung sang đây dạy dỗ, Hoắc Truy Ân hết cầu xin lại khuyên bảo cũng có tác dụng, còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-pham-thien-kim/398626/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.