Dung Thành khép lại tấu chương, liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh.
Hoàn Ân nghiêng người dựa vào nhuyễn điếm, mắt đang nhắm lại nghỉ ngơi. Trên gương mặt hơi nhiều chút thịt, cằm cũng không nhọn giống như ngày trước, nhìn tròn trịa , rất là khả ái. Áo bào trắng mặc trên người rộng thùng thình, phền eo đeo dây lưng minh hoàng, vẫn là không che dấu được bụng hơi gồ lên kia.
Dung Thành trong nháy mắt long tâm đại duyệt, lại không nhịn được tay tiện, buông ra tấu chương trong tay đưa tay sờ sờ bụng Hoàn Ân. Bàn tay tiếp xúc với nơi phập phồng vô cùng nhỏ nhẹ, có lúc còn có thể chợt đá một cái, mỗi khi đến lúc này Dung Thành liền vui vẻ vô cùng, gương mặt cười đến cùng mặt trời giống nhau.
“. . . . . . Hảo hảo phê tấu chương của ngươi. Một buổi chiều sờ soạng bao nhiêu lần. . . . . .”
Hoàn Ân cũng không mở mắt, thanh âm trong trẻo lạnh lùng lại hơi chút lười biếng truyền đến, hẳn là có một loại tư vị khác không nói rõ được.
“Ha hả, ha hả, cái này liền phê . . . . .”
Dung Thành cười cười, lại sờ sờ, mới lưu luyến thu hồi tay, vừa tìm tấu chương tiếp theo, vừa nhìn Hoàn Ân đang nhắm mắt.
Lưu Kỳ đứng ở một bên thấy nhưng không thể trách, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Chuyện này phải nói đến từ nửa năm trước. Kể từ khi ở bãi săn Dung Thành thân ngăn đỡ mũi tên, Hoàn Ân đối với Dung Thành cuối cùng cũng không hề nhăn nhó nữa, thêm Dung Thành đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-the-khuynh-tinh/458656/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.