Mai Trọng Lễ dậy từ rất sớm, lão tổng của cả một tập đoàn như ông ấy đời này cũng đừng mơ ngủ được mấy giấc lười nhác. Ông chống gậy, khập khiễng đi đến phòng bếp muốn làm chút gì đó để ăn sáng.
Lúc ông ấy đi đến trước nhà ăn, thấy phía sau cửa kính phòng bếp mơ hồ có một thân ảnh đang ở đó bận rộn, liền hướng về phía bên trong kêu: "Tiểu Lưu, chiên giúp tôi cái trứng!"
Người bên trong không lên tiếng. Mai Trọng Lễ cũng không thèm để ý, ông ấy ngồi xuống lấy điện thoại ra xem tình hình thị trường chứng khoán hôm nay, một bên xem một bên uống ly sữa bò đặt trên bàn.
Một lát sau, phía phòng bếp truyền đến tiếng cửa bị kéo ra. Tiếng bước chân dần dần tới gần, một đ ĩa trứng mới chiên thơm phức mềm nhẹ đặt trước mặt Mai Trọng Lễ. Mai Trọng Lễ liếc mắt một cái, nhìn thấy trên cổ tay đang bưng đ ĩa trứng kia có một vết sẹo, ông ấy thiếu chút nữa là phun hết sữa vừa uống ra.
"Lão tổ...." Mai Trọng Lễ vội vàng muốn đứng lên.
Nam Ương dùng ngón trỏ đè lại bờ vai ông ấy, mang theo vài phần nội lực, nhẹ nhàng đẩy ông ngồi nguyên về vị trí ban đầu. Trên mặt cô ấy không có biểu tình gì, nhưng mà hình như cũng không có tức giận: "Không biết ngươi quen ăn trứng chín hay ốp, cho nên ta làm trứng ốp vậy, ngươi xem thử xem có ăn được không?"
Mai Trọng Lễ đầy mặt kinh ngạc nhìn Nam Ương, Nam Ương vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng vạn năm bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-the-thanh-hoan/1071405/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.