Càng gần cuộc tranh tài vào ngày mười tháng mười, Liễu Triêu Dương luyện công càng chăm chỉ. Căng Uyển vì vậy mà bận rộn đến mức chân không chạm đất, người rảnh rỗi cũng chỉ có mỗi Liễu Triêu Hoa cùng Tước Nhiên, hai người ăn cơm xong, chậm rãi ở phía sau núi Tiểu Thiện ngắm cảnh.
Trong rừng đường nhỏ nhấp nhô không bằng phẳng khiến Liễu Triêu Hoa ngồi trên xe lăn không được thoải mái, Tước Nhiên đang đẩy xe lăn thì dừng lại, đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Liễu Triêu Hoa, kéo ra hai cái giây nịt an toàn bằng da trâu do Liễu Triêu Hoa tự mình thiết kế cài vào cho nàng rồi nói: “Trên đường xóc nảy, để ta cài vào cho”.
Liễu Triêu Hoa cười một tiếng, tự mình cài vào một cái nói: “Nới lỏng một chút”.
Tước Nhiên ngẩng đầu liếc qua Liễu Triêu Hoa một cái, không nói gì nhưng vẫn đem giây nịt an toàn nới lỏng một chút, xong xuôi mới đứng lên một lần nữa đi tới phía sau Liễu Triêu Hoa: “Có đường tắt đi đến núi Chính Nguyên Phong không?”
Liễu Triêu Hoa khẽ trầm mặc, nhẹ giọng mở miệng nói: “Đừng đi đến đó, phụ thân ta không cho. Nếu ý ngươi là muốn ăn quả dâu…, để ta nói Triêu Dương mang cho ngươi một ít”.
Tước Nhiên dừng lại, nhìn Liễu Triêu Hoa một cái, khẽ nhíu mày như có chút không vui: “Không cần”.
“Tước Nhiên”, Liễu Triêu Hoa từ xe lăn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt thản nhiên khiến cho Tước Nhiên không dám nhìn thẳng: “Ta có lập trường của ta”.
Tước Nhiên yên lặng, bỗng nhiên một trận cuồng phong thổi qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-the-trieu-hoa/1144222/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.