Tiểu Đắng Tử vừa định tham kiến đã bị Di Nguyệt Lãnh trừng mắt sợ tới mức không dám lên tiếng, Di Nguyệt Lãnh phất phất tay bảo hắn đi xuống trước.
“Vì sao nói thái tử có luyến đồng phích?” Nhìn thấy Tiểu Đắng Tử lui xuống, Di Nguyệt Lãnh mở miệng hỏi, luyến đồng phích có ý gì hắn hiểu .
“Ai nha, Tiểu Đắng Tử, ngươi ngẫm lại bổn điện hạ mới 8 tuổi a, nói như thế nào cũng là một hài tử a, hắn sao có thể hôn chứ. Ta chưa nói đầu hắn có vấn đề là tốt lắm rồi, đúng không Tiểu......” Di Nguyệt Thụy không phát giác thanh âm hỏi mình có chút khác, tức giận nói.
Quay đầu lại mới phát hiện người đặt câu hỏi là nhân vật trong miệng của hắn, thần sắc Di Nguyệt Thụy cương trên mặt, xong rồi, nói bậy sau lưng người ta, bị chộp.
Người có luyến đồng phích đi vượt qua nhân nhi, hất vạt áo ngồi ở đối diện, “Ta chỉ chạm lên trán của ngươi một chút, ngươi thật đúng là nhớ mãi không quên.”
“Ai... Ai... Ai nói ta nhớ mãi không quên .” Nhân nhi tức giận vỗ bàn, trợn mắt, hắn tuyệt không thừa nhận mình rất chú ý cái mà Di Nguyệt Lãnh gọi là “một chút”.
Người đối diện không nói lời nào, chỉ là dùng ánh mắt ngờ vực nhìn hắn. Di Nguyệt Thụy bị nhìn, có chút phát bực, được rồi, hắn thừa nhận kỳ thật hắn để bụng.
Những ngày này hắn đều rất quấn quýt Di Nguyệt Lãnh, rốt cục là vì cái gì. Hắn chú ý không chỉ là cái hôn nhẹ trên trán, mà còn có nhãn thần khi đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-thuc-thien-ha/363181/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.