Di Nguyệt Thụy nổi giận đùng đùng đi đến ngự thư phòng, Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử cẩn thận đi theo phía sau.
Lôi Tư Nghị lay lay Tiểu Đắng Tử: “Ngươi nói, tại sao thất điện hạ muốn nữ nhân a?”
Tiểu Đắng Tử mắt nhìn Lôi Tư Nghị, sao người này hay hóng hớt như vậy. “Điện hạ từng nói qua như vầy: Dựa vào cái gì ta lớn hơn hắn nhưng không có kinh nghiệm, đây không phải khi dễ người sao.”
Lôi Tư Nghị nghe xong, mờ mịt, sao thất điện hạ có thể lớn hơn thái tử chứ? Chẳng lẽ lúc ấy thất điện hạ giận quá nên hồ đồ, hơn nữa cái này có gì đáng giận, chờ hắn đến 14 tuổi, hắn không muốn tìm, hoàng thượng cũng buộc hắn thượng.
Đi vào ngự thư phòng, bởi vì Di Nguyệt Lâm từng hạ lệnh: Thất điện hạ có thể không cần thông báo, trực tiếp vào ngự thư phòng, cho nên bình thường thị vệ và thái giám trông giữ ngự thư phòng cũng không ngăn trở. Nhưng hôm nay Di Nguyệt Thụy bị ngăn trở.
“Thất điện hạ, Hoàng Thượng đang có khách nhân!” Một thị vệ bẩm báo.
“Khách nhân? Là ở đâu ?” Di Nguyệt Thụy chọn lông mày.
“Sứ giả của Vưu Đa triều.”
“Phốc suy – cái tên gì chứ, bởi vì triều có rất nhiều dầu sao?” Di Nguyệt Thụy cười khanh khách.
“Điện hạ, cười nhạo họ như vậy, hình như không ổn!” Tiểu Đắng Tử lén lút nhắc nhở.
“A!” Di Nguyệt Thụy thụ giáo, quay đầu nói với thị vệ, “Không có việc gì, ta tiện thể vào xem sứ giả là thế nào.”
Thất điện hạ đã nói vậy, thị vệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-thuc-thien-ha/363194/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.