Lạc Yến Chi chợt dừng lại và cất giọng mệt mỏi:
- Muội không thể đi được nữa. Nhưng để không làm chậm trễ mọi việc của Bảo Kỳ huynh, muội sẽ tạm lưu lại đây chờ đợi. Huynh đi đi.
Hồng Bảo Kỳ cũng dừng lại và lo lắng:
- Thần sắc của muội đích thực quá mỏi mệt. Lẽ nào độc chất trong người muội vẫn chưa hóa giải hết? Hãy để ngu huynh trích huyết, nhỏ tiếp cho muội.
Lạc Yến Chi lắc đầu:
- Không cần đâu. Vì nếu độc chất còn, dĩ nhiên muội phải nhận biết. Chỉ là muội quá kiệt lực, e khó thể tiếp tục cùng Bảo Kỳ huynh đi đến phái Hải Hà.
Hồng Bảo Kỳ nhìn quanh, đoạn bảo nàng:
- Ở đằng kia có chỗ nghỉ chân, chúng ta mau đến đó, ngu huynh sẽ chờ cho đến khi muội hồi phục chân nguyên.
Lạc Yến Chi miễn cưỡng theo chân Hồng Bảo Kỳ. Và thái độ này của nàng đã khiến Hồng Bảo Kỳ ưu tư, vội lên tiếng khi cả hai cùng ngồi nghỉ chân bên nhau:
- Có phải muội không muốn cùng ngu huynh đi đến phái Hải Hà?
Lạc Yến Chi vờ nhắm mắt và cúi đầu:
- Không phải. Muội chỉ ngại nếu mãi theo chân sẽ khiến Bảo Kỳ huynh chậm cước trình, không thuận lợi cho tình thế đang khẩn trương lúc này.
Hồng Bảo Kỳ thở ra nhè nhẹ:
- Nhất định muội đã nghe Viên Linh Linh Tiên Tử nói khá nhiều về các nghiêm luật nội tình của phái Hải Hà. Muội không muốn đến đấy chỉ vì đã biết giữa ngu huynh và Long Ngân Hoa, chưởng môn phái Hải Hà từng có hôn định, đúng không?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-tuyet-bo/2077534/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.