Vì ngoan ngoãn, nghe lời nên học xong tôi đến công ty anh Huy. Lúc đầu, Trúc vũ đòi đi theo nhưng vừa nghe Mạnh Vũ bảo ở lại chơi bóng thì bỏ rơi tôi. Hai anh em nhà này đúng là đáng ghét.
Đứng trước cửa văn phòng, tôi đưa tay gõ nhẹ, nghe tiếng mời vào, tôi lại áp tai vào cửa, nghe ngóng rồi sau đó mới từ từ đẩy cửa bước vào. Đó là do di chứng của vụ lần trước.
Anh Huy ko vòng vo, đi ngay vào vấn đề chính :
- Em có biết gì về Hoàng Duy Phong ko ?
Tôi xịu mặt :
- Sao anh coi thường em quá vậy – Tôi bắt đầu đưa ngón tay ra, liệt kê – tên này, tuổi này, trường này, lớp này, những thành tích giải thưởng này … quán ăn thường hay lui tới này – cái này là vừa mới hôm trước, chị tóc tím gửi cho tôi.
Anh Huy kiên nhẫn nghe hết, rồi thở dài :
- Quá ít.
- Ít á ? So với những thông tin của anh ấy được công khai thì em biết thế này là nhiều rồi.
Anh Huy tỏ vẻ ko tin :
- Cái gì ? Em đi lùng những thứ đó xem ? Thế số điện thoại của cậu ấy đâu ? Em có cơ mà.
- E có nhưng mà…
Anh Huy bỗng đổi sang chuyện khác :
- Có biết tại sao hôm nay em đợi ở đó mà ko gặp cậu ấy ko ?
Tôi im lặng nhưng ánh mắt thể hiện rõ sự mong đợi .
- Cậu ấy bây giờ đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhe-buoc-vao-tim-anh/2246879/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.