Quay về bàn làm việc , thư kí Hoàng phá lên cười. Duy phong ko phải là người ko biết phân biệt công tư như vậy . Ở gần với cậu ấy như vậy, anh lại ko nhận ra sao ?
- Mà cô bé ấy cũng dễ thương chứ nhỉ.
Anh vừa cười vừa nhớ lại cuộc đối thoại lúc nãy.
Vừa tiếp máy anh đã nghe giọng cô bé hùng hồn vang lên :
- Em ko phải người hâm mộ bí mật của anh .
Vậy là, lời chào hỏi xã giao bị tắc lại trong miệng.
Kì lạ, cô bé ấy cũng ko nói gì nữa, mà chỉ im lặng .
Chưa rõ vấn đề, anh hỏi lại :
- Tôi ko hiểu lắm. Cô có thể nói lại được ko ?
Bên kia, nghe tiếng thốt lên :
-Chết , nhầm máy rồi .
- Đây là số máy của tống giám đốc tập đoàn K.P. Tôi là thư kí riêng của anh ấy.
- Thư kí ạ ? Trời ơi , nhầm rồi.
Anh hơi hiểu vấn đề, nhưng tiếp tục đùa :
- Nhầm gì ạ ? Ko phải người hâm mộ vậy là anti rồi.
- ko phải, ý tôi là ..à mà anh có phải anh ấy đâu ?
- Nhưng nhiệm vụ của thư kí là chuyển lời cho tổng giám đốc.
- Vậy …xem như tôi chưa nói gì được ko ? Nhé !!!
- Ko được, bây giờ phải nói rõ vấn đề để tôi chuyển lời cho tổng giám đốc.
- Thật sao ? vậy … nói với anh ấy tôi , chủ nhân số mày này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhe-buoc-vao-tim-anh/2246881/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.