Tâm trạng xấu, nặng trịch những u ám nên Vy Anh không hề nghĩ tới bất cứ điều gì khi làm theo lời Duy Phong.
Cô khoác tạm áo nào đó, chân đi dép xuống vườn.
Lạ …tại sao không thấy người lớn ? Phòng khách trống trơn, tối đen.
Mẹ Hoàng đã biết tiết kiệm điện, hay là …ma !
Vy Anh đứng tim, chạy ào ra khỏi gian khách, lướt qua mắt cô là vài bóng người vận đồ đen .
Ma ! Vy Anh hét ầm lên, mặt tái xanh, lao luôn vào vòng tay của Duy Phong lúc nào …
- Em vội gì thế ? – Duy Phong kịp bịt mắt cô lại, gạt đám tóc lòa xòa sang một bên, hôn nhẹ lên vầng trán trắng xinh như trấn an.
- Không phải. Em bị ảo giác, tưởng có ma ! Hơi sợ.
- Ừ. Em không khoẻ à ? Sao mặt đỏ thế ? – Duy Phong nói lơ đãng, lia ánh mắt cảnh cáo về mấy cái bóng nhấp nhô trong bóng đêm.
Vy Anh không hiểu vì lí do gì mà bị bịt mắt, nhưng cũng để im, xấu hổ đáp :
- Anh …hôn em nên em …Còn lại, em khoẻ.
- Gì ? Anh hôn em ? Là em đang đề nghị ?
Vy Anh chợt lạnh toát người, chân như mềm nhũn , những ý nghĩ hiện ra run lẩy bẩy :
- Anh …em …bị ma hôn rồi !
Duy Phong ừ hử một tiếng, thờ ơ giống như anh hoàn toàn không liên quan tới việc này.
- Vy Anh ! Lúc anh gỡ tay ra, em đừng hét, nhé ?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhe-buoc-vao-tim-anh/53133/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.