Đại Vu Qua bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Đến khi mở mắt ra lần nữa thì bầu trời đã ngả sang màu vàng ươm, nhưng cơn đau nhức nơi cổ tay kéo dài đến cánh tay thì không hề thay đổi, thậm chí nó đã tê liệt đi từ lúc nào.
Bữa ăn gần nhất của Đại Vu Qua là tối ngày hôm trước, tính ra thì cả ngày hôm nay y vẫn chưa được ăn gì, một ngụm nước cũng không có.
Y vừa đói vừa khát...!Cổ họng khô khốc, dù không thử mở miệng nhưng Đại Vu Qua biết chắc rằng y bây giờ đã mất giọng.
Tự Giải Ngâu đứng bên dưới âm giọng nặng nề nói với Đại Vu Qua.
"Ta hỏi ngươi lần cuối, có phải Đại Lục Vương sai ngươi vào đây là vì có mục đích khác?"
Hành hạ y là mệnh lệnh của hắn, nhưng có lẽ Đại Vu Qua cũng không biết rằng, nỗi đau thể xác mà y đang gánh chịu, đối với Tự Giải Ngâu còn đau hơn gấp trăm lần.
Đại Vu Qua nghe được, nhưng lại không thể trả lời và y cũng không muốn trả lời.
Sự thật y cũng đã nói với hắn rồi, là chính hắn vờ như không nghe thấy.
Đại Vu Qua không muốn lặp lại lần nữa.
Nói đúng hơn là Tự Giải Ngâu chỉ muốn y trả lời theo ý muốn của hắn mà thôi.
Đối diện với đôi mắt vô thần, khuôn mặt nhợt nhạt của Đại Vu Qua.
Lồng ngực trái như bị ai bóp nghẹn, Tự Giải Ngâu cất giọng thêm lần nữa.
"Mục tiêu của ông ta là gì?"
Trả lời ta! Nói rằng em không có liên quan đi.
Lần này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhi-cong-tu-den-roi/1160755/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.